“Tổng giám đốc .Jamesl”
Nhưng James chưa kịp nổi giận thì có một tên đàn em khác vội vã chạy vào.
“Đây là phòng làm việc của Tổng giám đốc .James, vội cái gì, không có nề nếp gì cả?”
Trợ lí không nhịn được mà nhíu mày doạ nạt, dù sao tội dạy dỗ đàn em không nghiêm khắc, cũng rất có thể .James sẽ trút lên đầu anh ta.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc .James, tôi có chuyện gấp qua đây” Người nọ cúi đầu, không kịp nói nhiều, giải thích luôn.
“Có chuyện gì?”
“Là bên phòng tài vụ bảo, gần đây cổ phiếu của công ty rớt giá nghiêm trọng, rất nhiều người đồn rằng công ty sắp phá sản rồi, lòng người hoang mang, những cổ đông khác phái tôi tới nói với Giám đốc James, nên đưa ra phương án giải quyết thì hơn, nếu cứ thế này mãi, e là sớm muộn tập đoàn Hules cũng phải đền tiền đến mức phá sản”
James xua tay, thở dài một hơi, dường như mất kiên nhẫn: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi, ra ngoài đi”
Trợ lí hiểu ý, đưa người ra ngoài, James lại thở dài, cả người mềm ra, bỗng chốc ngồi bệt ra ghế, dường như cả người mất hết sức lực.
“Tổng giám đốc James! Chúng ta bây giờ phải làm sao?”
James lười không nói, trợ lí cũng không tiện nói thêm, chỉ đành lui ra ngoài.
Phòng làm việc giám đốc hai mươi tầng, đối với James mà nói, điều này đồng nghĩa với quyền lực và địa vị, nhưng bây giờ ông ta ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn căn phòng to lớn, những thứ mà ông ta liều mạng đánh đổi, vậy mà sẽ biến mất nhanh chóng.
“Lâm Quân, tôi có thể thương lượng một chuyện với cậu không?”
Đầu bên kia, Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân đang ngồi trên sô pha, kể chuyện cho đứa con chưa chào đời, nghiến răng.
“Không cần phải nói, tôi biết”
“tâm Quân!”
“Cậu cứ ở nhà chăm lo cho Lê Minh Nguyệt là được, bên này có tôi.”
“Một mình cậu ổn thật đó chứ?”
Hà Dĩ Phong hơi áy náy, cậu trước giờ đối xử rất tốt với anh em, lại rất trượng nghĩa, bây giờ thế mà lại trọng sắc khinh bạn, quả thực không giống với phong cách của Hà Dĩ Phong.
“Sao thế, không tin tôi à? Bây giờ hợp đồng của công ty Bắc Hải tôi đã lấy được rồi, James vốn dĩ tự vẫn chuyển đã phiền, lần này khó càng thêm khó, cũng nên thu lưới “Cậu định làm gì?” Lòng hiếu kì của Hà Dĩ Phong lại nổi lên, hỏi Lâm Quân ở đầu bên kia.
“Vài hôm nữa cậu biết ngay thôi”
Lâm Quân nhìn đống văn kiện trên bàn, cười.
“Đúng rồi, tối qua, người tôi phái đi tìm Nhật Linh đã gọi cho tôi, bảo.
họ gặp được một người trông giống với Nhật Linh”
Khi nói câu này, sắc mặt Lâm Quân mang theo nụ cười, anh chỉ mong có thể chia sẻ tin tức có thể Lê Nhật Linh vẫn còn sống cho cả thể giới biết.
“Lâm Quân. Tôi biết cậu định nói gì! Nhưng cậu phải đối diện với hiện thực, cái vực sâu vài trăm mét, không được chăm sóc chữa trị kịp thời, Nhật Linh sống sao nổi, vả lại nếu như Nhật Linh vẫn còn sống, tại sao cô ấy không tìm cậu chứ”
Hà Dĩ Phong nghiêm túc nói, đứng ở góc độ bạn bè, anh ta chỉ cảm thấy những suy nghĩ này của Lâm Quân là cố chấp, ảo giác, anh ta biết những chuyện này quả thực quá tàn nhẫn, nhưng dù sao Lâm Quân vẫn còn trẻ, còn có mấy đứa con phải chăm sóc, huống hồ vẫn còn cây đại thụ là tập đoàn Lâm thị ở đây, có không biết bao nhiêu người phụ nữ để ý tới anh.