Nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong mắt Lê Nhật Linh, Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm, đập Lê Nhật Linh một cái, câu này hơi lố rồi.
“À đúng rồi, đừng chỉ nói mãi về chuyện của chị nữa, nói về chuyện của em đi!”
“Em á, em thì có chuyện gì để nói chứ?”
“Sao lại không có, Minh Dương lớn như vậy rồi, không định sinh thêm đứa nữa sao?”
Hai mắt Lê Minh Nguyệt nheo lại.
“Em thì cũng muốn có con đấy, nhưng có điều chị không biết, lúc đó, khi mới sinh Minh Dương, em bị mất nhiều máu, thiếu nhóm máu Rh+ và xém chút nữa thì chết. May mắn thay khi đó cha đã xuất hiện kịp thời và cứu sống em một mạng, hơn nữa trong họa lại gặp phúc, khiến cho em và cha nhận nhau.”
“Cho nên những năm này Dĩ Phong cứ lo cho sức khỏe của em, không dám để cho em lại tiếp tục sinh nở nữa! Nhưng mà có một mình Minh Dương cũng là đủ rồi”
Qua tấm kính, Lê Minh Nguyệt nhìn Minh Dương, người đang ngồi chơi đồ chơi trên đất, với một vẻ mặt đầy hạnh phúc và mãn nguyện.
“Thế là tốt rồi, hơn nữa Dĩ Phong đối với em cũng là chân tình thật ý”
“Đúng vậy, anh ấy giống như Lâm Quân của chị đó. Lâm Quân đợi chờ chị suốt những năm qua cũng khá vất vả đó, anh ấy gần như thành một người nghiện công việc rồi. Không có chị, anh ấy không thường xuyên qua lại chỗ bọn em thế này đâu. Việc gì anh ấy cũng tự mình đảm đương! Mỗi lần em nhìn thấy như thấy, em lo lắng cho anh ấy thay chị đó, vì vì lần này chị trở về an toàn, nhưng chị nhất định phải đối xử thật tốt với anh ấy đó. “
“Ừm!” Ánh mắt Lê Nhật Linh không khỏi hướng vào bên trong, Lâm Quân vừa tình cờ nhìn sang, thời điểm đó ánh mắt hai người chạm nhau, hai người đều ngầm hiểu rồi cười với nhau.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, nên hiểu từ lâu rồi”
“Nói đến cha, sau khi trở về đã lâu như vậy hị còn chưa có gặp ông ấy!”
“Cha à, ông ấy ở cách đây cũng không xa.
Nếu chị muốn đi thăm, em sẽ gọi cho ông ấy để thu xếp. Chúng ta cùng đi!”
“Không cần gọi đâu, chị muốn làm cho cha bất ngờ!”
“OK thôi!”
Lê Minh Nguyệt lập tức hiểu ý của Lê Nhật Linh.
“Đến lúc đó, dẫn theo con cái đi, lâu như vậy rồi, cũng phải đoàn tụ một lần chứ nhỉ!”
“Đồng ý!”
“Nhật Linh, bọn em đang nói chuyện gì đó? Ăn cơm thôi nào!”
“Vâng!”
“Sao vậy, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, tại sao em vẫn còn lo lắng vậy?”
Lâm Quân lái xe bằng một tay còn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay Lê Nhật Linh.
“Không có, em chỉ đang nghĩ về chuyện ở buổi họp báo Vương quốc tuyết và thiết kế sản phẩm mới cho mùa đông năm nay! Vấn đề đầu tiên được giải quyết bằng cách là em phục hồi trí nhớ, nhưng vấn đề thứ hai, đến hiện tại em vẫn chưa có cảm hứng, chỉ có ba ngày, và hết hôm nay, chỉ còn lại hai ngày…”
“Đừng lo lắng, điều gì có thể tồi tệ hơn sự mất tích của em trong năm năm đây?”
Lê Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân, sau đó đột nhiên cười thầm.
“Thực sự không có gì tệ hơn chuyện này rồi?
“Bọn nhỏ đều đã ngủ hết rồi chứ?”
“Ừm, chắc là vậy, buổi tối bọn chúng đều bị quy định là phải đi ngủ sớm, nếu không ngày hôm sau sẽ không dậy đi học được.”
Cả hai rón ra rón rén lên tầng hai.
“Cha, mẹ!
Nghe thấy âm thanh, Lê Nhật Linh đập vào trái tim nhỏ bé của mình, rồi quay đầu lại.