Lê Nhật Linh nhìn lên trần nhà, cố ý không chạm vào ánh mắt của cô ấy.
“Nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đây? Lần trước cô tới đây không phải kiểu như vậy!”
Trước đây cô từng rất sống nội tâm, và cô hoàn toàn cảm thấy e ngại với trò đùa của chính mình.
Khi Lê Minh Nguyệt nói ra điều này, Hà Dĩ Phong cũng có phản ứng.
“Đúng đó, Nhật Linh, cảm giác mà cô vừa cho chúng tôi rất khác.”
“Khác như thế nào cơ?”
Lâm Quân nheo mắt nhìn anh ta.
“Cảm giác rất quen thuộc, giống như…”
Lê Minh Nguyệt vò đầu không biết diễn tả thế nào.
“Giống như quay trở về quá khứ vậy”
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt cùng lúc nói những lời này, họ nhìn nhau cười khúc khích “Được rồi, đừng giả vờ nữa, tất cả đều bị lộ tẩy rồi”
Lâm Quân liếc nhìn Lê Nhật Linh nói.
“Giả vờ?” Lê Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn hai người, ý gì đây?
“Ừm, tôi thừa nhận rồi, tôi nhớ ra rồi”
“Nhớ ra rồi sao?”
Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đồng thời hét lên.
“Tôi đã khôi phục trí nhớ”
“Gì cơ?”
“Hai người đừng kích động, đừng kích động! Kích động quá làm vợ tôi sợ đó!”
“Anh đi ra chỗ khác đi!”
Lê Minh Nguyệt không thể che giấu được sự kích động của mình, cô ấy đẩy Lâm Quân ra và to mắt nhìn Lê Nhật Linh, cô ấy không thể tin vào tai mình.
“Làm cái gì cơ?”
Thấy cô ấy nhìn mình chòng chọc, Lê Nhật Linh lùi người lại, sau đó tặc lưỡi.
“Được rồi, Nhật Linh, xem ra cô đang hồi vẫn có thể ở đây, lừa chúng tôi”
Lê Minh Nguyệt bước tới, vươn lòng bàn tay ra muốn đấu với Lê Nhật Linh để giải quyết nỗi xấu hổ của đứa con trai vừa bị cướp đi.
“Cái gì mà Nhật Linh cơ chứ, em nên gọi một tiếng chị đi, gọi thử một tiếng chị nghe xem nào.”
Lê Nhật Linh phản ứng rất nhanh, nấp sau sô pha, nháy mắt một cách tinh nghịch, thách với Lê Minh Nguyệt.
“Được rồi, chuyện này cô cũng biết! Lâm Quân sao cái gì anh cũng nói cho cô 1a biết Lê Minh Nguyệt bĩu môi, làm ra vẻ mặt bất mãn.
“Lời tôi nói ra đều là sự thật mài Có gì không đúng sao?”
“Nhưng mà…”
Lê Minh Nguyệt nhất thời không nói nên lời, khiến Lê Nhật Linh buồn cười.
“Lâm Quân, thôi đi, đừng bắt nạt vợ tôi”
Hà Dĩ Phong không thể chịu đựng được nữa, đứng ở một bên nói.
“Chuyện của phụ nữ đàn ông đừng có xen vào!”
“Nhưng mẹ đang bị bắt nạt, bố không quan tâm được hay sao?”
Minh Dương chớp đôi mắt vô tội nhìn Hà Dĩ Phong “Đúng vậy, vẫn là con trai ta biết thương người. Khi lớn lên, nhất định sẽ có khả năng thu hút những cô gái như cha con đã làm”
“Cũng không đúng, Minh Dương vừa mới đồng ý làm con trai tôi, có điều con trai tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy thương người khác, tôi cũng không để bụng, đúng không nào, Minh Dương?”