Bỗng dưng Trần Hi Lam lại nói như vậy, rồi nhìn James chằm chằm, hai mắt đỏ hoe.
“Con nhớ nó làm cái gì?”
James đột nhiên sa sâm mặt xuống, ông ta bĩu môi khinh bỉ khi nghĩ về việc Trần Hi Tuấn bỏ đi không nói một lời.
“Cha ơi, dù sao anh ấy cũng là anh trai của con, chúng ta là người một nhà mà cha”
Trần Hi Lam đặt tay mình lên tay James, dường như làm vậy cô ta có thể hiểu thêm về cha mình.
“Người một nhà”
James nhẹ nhàng thốt lên ba chữ ấy, nhìn về xa xăm, nhưng không khó để nhận ra vẻ buồn thương ảm đạm trong ánh mắt.
“Con sang Việt Nam tìm anh, cha nhé?”
Trần Hi Lam chớp lấy thời cơ, lắc tay James.
“Con cũng muốn đi ư?”
Đôi mắt của James lóe sáng, ông ta dành nửa cuộc đời cho việc báo thù, tìm kiếm niềm vui và sự phấn khích trong thù hận, nhưng vẫn không cách nào lấp đầy nỗi cô độc trong cõi lòng. Và ông ta cũng chẳng tin tưởng một ai ngoại trừ hai đứa con một trai một gái này ra.
Nếu như không có chúng ở cạnh bên, thì ông ta sẽ thấy hoảng sợ.
“Cha, cha hiểu nhầm ý của con rồi, con muốn đi tìm và đưa anh trở về”
Ánh mắt Trần Hi Lam chân thành, James chẳng có lí do gì để khước từ cô ta.
“Nó có còn muốn quay về hay không?”
James bình thản cất tiếng, nửa tin nửa ngờ suy nghĩ của Trần Hi Lam.
“Sẽ về. Chỉ cần con đi tìm anh thì chắc chắn anh ấy sẽ quay trở về!
Dù sao đi nữa thì nơi này mới là nhà của anh ấy”
Trần Hi Lam bày tỏ suy nghĩ một cách thành khẩn. Tuy .James không đặt quá nhiều kỳ vọng vào ý tưởng của cô nhưng cũng bị con gái làm cho bật cười.
“Nếu như con muốn thì hãy đi đi! Cha cũng chẳng mong mỏi gì thằng con trời đánh ấy có về hay không. Nhưng còn con thì đừng đi khỏi nhà là cũng không cần người cha này như nó”
James mỉm cười, một nụ cười chát chúa. Đương nhiên là ông ta mong Trần Hi Tuấn quay trở về, nhưng ông ta không thể gạt đi thể diện của mình, nên đành phải cố tình nói như thế.
Ngẫm lại thì mình cũng là một kẻ đáng thương.
“Cha yên tâm, dù anh trai không quay về, con cũng nhất định sẽ trở về với cha”
Trần Hi Lam ôm người cha mà cô vừa yêu thương vừa căm hận với tâm trạng rối bời Điều mà cô ta làm được bây giờ chắc có lẽ là giảm bớt đi phần nào tội ác của cha mình, để những ngày tháng sau này, khi sự việc bại lộ sẽ còn cơ may cứu vớt.
“Dĩ Phong, anh đi ăn chút gì đi! Máu để truyền cho Minh Nguyệt vừa được đưa tới rồi, anh không cần phải lo lắng, Minh Nguyệt sẽ không sao đâu”
Lê Nhật Linh đặt hộp cơm trong tay xuống, nhìn Hà Dĩ Phong đã hơn nửa ngày không ăn không uống, lên tiếng khuyên nhủ”
“Bác trai đâu rồi?”
“Lấy máu xong đã về nhà nghỉ ngơi rồi”
“Nhật Linh, em nói xem nếu rủi như đứa trẻ có bề gì, liệu suốt cuộc đời này cô ấy có chịu tha thứ cho tôi không?”
Thời gian phẫu thuật càng dài, Hà Dĩ Phong càng lo lắng, cảnh tượng Lê Minh Nguyệt gặp tai nạn sáng nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta hết lần này đến lần khác.
Càng như thế, anh ta càng cảm thấy là lỗi tại mình. Là do mình đã hành động quá đỗi bốc đồng.
“Làm gì có chuyện đó. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Không phải lỗi tại anh, và chắc chắn con của Lê Minh Nguyệt cũng sẽ bình an vô sự”