Trần Hi Tuấn đột nhiên có chút mặc niệm những lời này, lạnh lùng nở nụ cười, cười cười, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống theo giai điệu bài hát rồi.
Anh rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao những năm qua Nhật Linh lại rất thích bài hát này như vậy rồi, có lẽ là vì từ trước đến nay cô vẫn chưa tìm được nơi yên ổn cho linh hồn của mình.
Mà lúc này đây bản thân anh đang rơi lệ là bởi vì câu nói ” Đeo lên gương mặt này như một chiếc mặt nạ, lời đồn đại còn sắc nhọn hơn cả với đao kiếm, dưới chân của tiền tài đã có quá nhiều nô lệ, lòng dạ con người nông sâu không thấy đáy”
Anh thật sự sợ hãi cha của mình đang đeo một cái mặt nạ, sợ ông ấy là một người giả nhân giả nghĩa, mà bản thân anh không cẩn thận lại bởi vì một người đeo mặt nạ như vậy, nhiều năm như vậy ở trước mặt Nhật Linh đều tự cho là mình là người quang minh chính đại.
“Anh, anh đã trở về rồi!”
Trần Hi Tuấn ủ rũ, bước chân có chút lảo đảo chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đây là căn phòng mà năm đó sau khi anh ta cùng với Nhật Linh và Hạ Ly dọn ra ngoài đã ở cùng nhau, vốn dĩ bọn họ đã chuyển tới chỗ của James rồi, nhưng mà hôm nay, anh đột nhiên lại không muốn trở về đó, không nghĩ tới Trần Hi Lam cũng lại chạy đến đây, có lẽ là do cô lo lắng cho anh, anh nhìn Trần Hi Lam đang vui vẻ chào đón mình, lắc lắc cánh tay.
“Sao em lại ở đây vậy?”
“Còn không phải là vì em thấy lo lắng cho anh sao, biết anh khẳng định sẽ đến đây, cho nên đã ở chỗ này chờ anh rất lâu rồi”
Trần Hi Lam không đỡ lấy anh, Trần Hi Tuấn có chút lảo đảo, cuối cùng dựa vào sức lực của chính mình đi tới ngồi xuống sô pha.
Men rượu đã b: u phát huy tác dụng, đầu óc anh cảm thấy choáng váng, cả đầu cứ ong ong hết cả lên, dạ dày thì như sóng biển đập vào bờ, lan man rất khó chịu.
“Anh ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, anh đã đi uống rượu với ai vậy?”
Trần Hi Lam nhìn thấy dáng vẻ suy sụp tỉnh thần này của Trần Hi Tuấn, vẻ mặt rất đau lòng.
“Em không cần quan tâm đâu!”
Trần Hi Tuấn tuy rằng có uống hơi nhiều, nhưng anh vẫn biết rất rõ bản thân mình đang làm cái gì, nếu Trần Hi Lam biết chuyện của cha, khẳng định cô sẽ còn cảm thấy khó chịu hơn anh.
Hơn nữa giờ phút này anh không muốn giải thích, cũng không muốn nhiều lời.
Từ nhỏ Trần Hi Lam đã không phải trải qua bất cứ chuyện gì, có một tuổi thơ rất êm đềm và đẹp đế, tựa hồ như một đứa trẻ lớn lên trong lòng bàn tay to lớn của James vậy, chuyện này cô không nên biết, cũng không cần biết..
“Anh, có chuyện gì vậy, còn có chuyện gì không thể biết, đúng không?”
Trần Hi Tuấn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này dạ dày lại quặn lại, nôn ra. May mắn là có thùng rác ở ngay trước mặt, Trần Hi Lam chạy nhanh đền giúp anh vỗ vỗ lưn, chờ đến khi anh nôn ra hết xong, liền lập tức lấy một chén nước đưa cho anh.
Sau đó lại khẩn trương tiếp tục giúp anh võ võ nhẹ lên lưng.
Trần Hi Tuấn nhận lấy cốc nước, súc miệng, sau khi nôn ra thì đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Trần Hi Tuấn nhìn thoáng qua Trần Hi Lam, giọng nói giống như đang bị mắc nghẹn vậy, khiến cho người nghe có một cảm giác khó chịu.
Nhiều năm như vậy, anh và em gái cùng nhau lớn lên, tuy rằng không có mẹ, nhưng suốt quãng thời gian tuổi thơ ấu, thiếu niên, thanh niên cho đến hiện tại, bọn họ đều trải qua rất vui vẻ hạnh phúc.
Tất cả những điều này đều là sự thật, mà nhiều năm như vậy, ba người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống cũng là sự thật, sự vui vẻ đó cũng là thật, tình thương của cha cũng là thật.
Điều này làm cho cho dù thế nào cũng không dám tin chuyện cha của anh đang lừa gạt anh, thậm chí còn đã làm rất nhiều chuyện mà không cho bọn họ biết, không những vậy còn làm ra chuyện xấu hại người nữa.