“Cô là?”
Lâm Ảnh ngơ ngác nhìn cô ấy, đầu óc trống rỗng, xem phản ứng của cô gái này thì hẳn là có quan hệ rất tốt với Lê Nhật Linh.
“Em là Lê Minh Nguyệt! Nhật Linh, chị sao vậy, sao cả em mà chị cũng không nhận ra thế?”
Lê Minh Nguyệt kéo tay lo lắng nhìn cô, lông mày cũng bắt đầu nhíu chặt lại.
“Lê Minh Nguyệt!”
Lâm Ảnh nhìn cô ấ đang nghĩ mình được đưa tới làm mẹ của ba đứa nhỏ, nên không biết có nên giấu diếm thân phận với người trước mặt hay không.
“Tôi không biết cô, tôi cũng không phải là Nhật Linh! Nhìn dáng vẻ cô thì chắc cô là bạn của Lê Nhật Linh nhỉ!”
Lâm Ảnh cười giải thích với Lê Minh Nguyệt, cánh tay kéo Lâm Ảnh của Lê Minh Nguyệt buông lỏng, ra vẻ không thể tin nổi.
ra như vậy.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn, huống chỉ, nếu như không phải .James, cô chỉ sợ sẽ không quen biết được với Lâm Quân.
“Lợi dụng cô, có thể bị lợi dùng thì chỉ có thể nói các người là cùng một bọn, cô biết không? Bây giờ Nhật Linh không rõ tung tích, cô ấy vô tội biết bao!”
Nói tới đây, hai mắt Lê Minh Nguyệt đỏ bừng, bộ dạng cực kỳ ấm ức.
“Thật sự xin lỗi!”
Nhìn Lê Minh Nguyệt như vây, trong lòng Lâm Ảnh cũng thấy áy náy, cô nợ Lâm Quân, cũng nợ Lê Nhật Linh.
“Cô nói xin lỗi thì làm được gì, cô tới đây làm gì?”
Lê Minh Nguyệt liếc thấy hành lý sau lưng Lâm Ảnh, lại liếc nhìn căn biệt thự của Lâm Quân cách đó không xa, bản thân vốn đang nhàm chán, muốn tới thăm Hạ Ly và mấy đứa khác, không ngờ lại nhìn thấy một người có dáng vẻ, gương mặt cực kỳ giống với Lê Nhật Linh, tưởng rằng Lê Nhật Linh trở về, bây giờ cô gái này không phải Lê Nhật Linh, vậy cô ta tới đây làm gì. Lúc này trong mắt Lê Minh Nguyệt ngoại trừ chán ghét còn có thêm vẻ nghỉ ngờ.
“Là Lâm Quân bảo tôi tới, nói mấy đứa nhỏ nhớ mẹ quá, để tôi tới giả làm mẹ của lũ nhóc, chơi với bọn nó.”
Lâm Ảnh cũng nhìn về phía biệt thự nhà họ Lâm, nhìn ra sự nghỉ ngờ của Lê Minh Nguyệt, mỉm cười giải thích.
“Cái gì? Lâm Quân, sao Lâm Quân có thể như vậy? Nhật Linh mới mất tích được bao lâu mà anh ta đã muốn tìm người thay thế chị ấy?”
Lê Minh Nguyệt hiển nhiên không tiếp nhận được việc này, lắc đầu không tin nhìn Lâm Ảnh, cô ấy biết tình cảm của Lâm Quân đối với Lê Nhật Linh vô cùng sâu sắc, sao có thể như vậy, nhất định là người phụ nữ này giở thủ đoạn gì rồi.
“Cô hiểu lầm Lâm Quân rồi, anh ấy chỉ bảo tôi giả làm mẹ của bọn nhỏ, ngoại trừ việc đó ra thì không có bất cứ ý gì khác.”
Lâm Ảnh khoát tay, nhanh chóng giải thích với Lê Minh Nguyệt.
“Tôi không tin, người phụ nữ giống như cô thì có gì mà không làm được? Cho dù Lâm Quân không có ý với cô thì cô cũng sẽ có ý với Lâm Quân!”
Lê Minh Nguyệt bíu môi, vừa vì Lê Nhật Linh vừa là vì Lâm Quân đưa người trước mặt về nhà, cô ấy vì bênh vực Lê Nhật Linh nhiều hơn, cảm giác bất mãn hoàn toàn trút lên người Lâm Ảnh, nói chuyện cũng trở nên chanh chua.
“Cô Lê, mong cô nói chuyện tôn trọng người khác một chút, tôi nói là tôi chỉ tới chăm sóc ba đứa nhỏ, nếu cô có bất mãn gì thì có thể lập tức đi vào nói với ba đứa nhỏ tôi không phải là mẹ Lê Nhật Linh của bọn chúng, mẹ của bọn chúng đã sớm rơi xuống vách núi chết rồi”