Cô sống ở nước ngoài một mình lâu như thế, tự khiêng hành lý và đồ đạc quen rồi, ít nhiều gì thì sức lực cũng mạnh hơn cô ta. Nếu hai cô đấu với nhau thì một cô gái được cưng chiều từ nhỏ như Lưu Ly nhất định không đánh lại Lê Nhật Linh.
Lưu Ly ngã ngồi xuống đất, cô ta biết rằng nếu đánh nhau thì cô ta không thắng Lê Nhật Linh được nên cô ta bình tĩnh lại, bắt đầu công kích bằng lời nói: “Có giấy chứng nhận kết hôn thì sao, ai chẳng biết cô dùng thủ đoạn thấp hèn để có được tờ giấy chứng nhận kết hôn đó chứ.”
Lê Nhật Linh chống cằm nhìn cô ta: “Cô nói cô là bạn từ nhỏ với Lâm Quân à?”
“Đúng thế.” Lưu Ly kiêu căng hếch cằm, dù cô ta đang ngồi dưới đất và trông khá là thảm hại nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ đắc ý: “Chúng tôi quen nhau từ nhỏ rồi, cô nghĩ cô là cái thá gì, dù cô có giấy chứng nhận kết hôn thì cô cũng chẳng là gì cả ở trong lòng Lâm Quân.”
Lê Nhật Linh cố ý chọc tức cô ta: “Mặc kệ tôi dùng thủ đoạn thấp hèn gì đi nữa, dù sao thì tôi cũng có rồi. Nhưng cô là bạn từ nhỏ với anh ấy hơn hai mươi năm mà cũng chẳng thành bà Lâm nổi đó thôi, còn không biết ngại đòi ra oai với tôi. Không có tờ giấy chứng nhận này thì cô chỉ là kẻ thứ ba, cô sẽ bị người đời chửi rủa.”
“Vậy thì sao, ít ra anh ấy sẽ bảo vệ tôi.”
Lưu Ly cố ý đâm vào chỗ đau của cô: “Lúc xảy ra chuyện ở buồi tiệc của nhà họ Cung, cô nghĩ anh ấy không biết sao? Tôi chính là người hắt nước lạnh lên người cô đó, vậy mà anh ấy không trách tôi, anh ấy còn trách cô làm anh ấy mất mặt nữa kìa!”
Vốn Lê Nhật Linh cũng không khó chịu mấy, nhưng nói đến chuyện này trong lòng cô vẫn nhói lên một cái.
Không phải vì Lâm Quân không công bằng với cô, mà là vì cô tự yêu thương rồi tự khiến bản thân trở nên thảm hại, hơn nữa còn làm liên lụy đến Hạ Huy Thần.
Cô hít sâu một hơi, không có thời gian cãi nhau, ai nghiêm túc trước là người thua cuộc, Lê Nhật Linh tự nhủ như thế.
Thấy cô không nói thêm câu nào nữa, Lưu Ly tưởng mình đã đâm vào điểm yếu của cô rồi nên đắc ý: “Tôi nói cho cô biết, Lê Nhật Linh, dù cô xài hết mưu kế cả đời của cô để chiếm cái vị trí bà Lâm đó thì anh Quân cũng không thích cô đâu.”
Lê Nhật Linh tự điều chỉnh tâm tình mình một chút, cô quay sang cười với Lưu Ly: “Vậy thì cảm ơn lời khen của cô nha, tôi sẽ làm bà Lăng cả đời. Dù cô có nói thế nào thì cô cũng chỉ là một người tình mà thôi, Lâm Quân có thích cô hay bảo vệ cô đi chăng nữa nhưng người vợ thật sự của anh ấy vẫn là tôi, còn cô mãi mãi chỉ là người tình trong bóng tối mà thôi.”
“Cô!”
“Không sai, là tôi đấy.” Cô cười vui vẻ, Lưu Ly thì rất tức giận nhưng không cãi lại được.
Lúc này cô ta ngồi phịch xuống đất, gần sofa có trải một tấm thảm dưới đất, Lưu Ly ngồi lên thảm luôn, không biết cô ta đang tính toán gì.
Lê Nhật Linh hơi sốt ruột, đàn ông tắm rất nhanh, cô phải đuổi Lưu Ly đi nhanh thì mới có cơ hội trò chuyện với Lâm Quân.
Cô đã nói khó nghe như thế mà Lưu Ly không có ý định rời khỏi đó, cô ta cứ ngồi yên nhìn chằm chằm cô như vậy.
Lê Nhật Linh suy nghĩ một hồi, thật sự không còn cách nào, cô chuẩn bị chơi lớn lần cuối.
Thật ra Lê Nhật Linh không cao hơn Lưu Ly bao nhiêu, nhưng bây giờ Lưu Ly ngồi dưới đất còn cô thì đứng, cũng có khí thế nhìn từ trên cao xuống lắm.
Cô đi thẳng tới trước mặt Lưu Ly, vung tay ra vẻ muốn đánh người.
Lưu Ly trợn tròn mắt: “Cô bị thần kinh à, cô muốn làm gì? Cô muốn đánh tôi sao?”
“Đúng thế, tôi đập đầu cô là đã rộng lượng với cô lắm rồi.” Lê Nhật Linh híp mắt hù dọa cô ta: “Cô lên mạng tìm thử xem, vợ lớn đánh ghen với vợ bé toàn lột sạch quần áo trên đường lớn rồi tát từng cái một thôi.
Nếu cô còn đụng tới tôi, có tin tôi cũng làm vậy với cô không?” Sợ bị đánh thì đi lẹ lên, Lê Nhật Linh nói thầm ở trong lòng.
“Lê Nhật Linh, cô là đồ điên!” Lưu Ly kêu lên.
Ngay lúc này Lâm Quân tắm xong bước ra, thấy Lê Nhật Linh đang giơ nắm đấm, rõ ràng đây là điệu bộ đang ra oai với người khác.