Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 963





“Về rồi đây” Lâm Quân gật đầu, phát hiện bầu không khí trong nhà dường như đã không giống như trước kia nữa. Ngày xưa tất cả mọi người đều nặng nề như có tâm sự, nhưng bây giờ lại trở nên ấm áp.





“Món ăn cuối cùng lên rồi đây, mau rửa tay ăn cơm thôi” Hạ Linh bưng đĩa đi ra ngoài, đặt xuống bàn rồi phủi phủi tay, gương mặt rất đắc ý: “Nếm thử tay nghề của em đi”





“Em biết nấu cơm sao?” Lâm Quân nhíu mày, hơi ngạc nhiên.





Hạ Linh gật đầu, bày tỏ không hài lòng với sự nghi ngờ của Lâm Quân: “Em nhìn giống một đứa không biết nấu cơm như vậy sao?”





“Giống lắm” Hà Dĩ Phong cười đáp lại một câu, bỗng bị lọt vào cái liếc mắt của Hạ Linh và Lê Minh Nguyệt.





Lê Vân Hàng yên lặng nhìn những đứa trẻ đang cười đùa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Trước kia chỉ có mình ông và Hạ Linh ở nhà, đám người Lâm Quân vừa mới đến đã khiến cho căn nhà này thật sự có bầu không khí của gia đình.





“Chị à, chào mừng chị trở về.” Hạ Linh cầm một ly rượu lên đầu tiên, mời rượu Lê Nhật Linh.





“Cảm ơn em”





Hạ Linh giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch khiến cho những người đó cảm thấy kỳ lạ.





“Mấy năm không gặp, tửu lượng của em cũng khá tốt đấy nhỉ, Hạ Linh” Hà Dĩ Phong cười, trêu ghẹo Hạ Linh.





Hạ Linh lắc đầu, không nói gì.





Nhưng chỉ có một mình cô ấy và Lê Vân Hàng biết, chén rượu này không chỉ là vì chào đón Lê Nhật Linh về nhà và cũng bao hàm cả sự xin lỗi của cô ấy.





Nhưng ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã qua tồi.





Chương 951: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh





“Nhật Linh, cha đã nghĩ rồi, tuy rằng con đã lớn từng này rồi, bây giờ cũng có cả gia đình riêng, nhưng mà vẫn phải tổ chức một bữa tiệc thông báo về chuyện đã tìm được con.”





“Tiệc? Không cần phải phiền phức như vậy, tìm được cha thôi là con vui lắm rồi.”





Lâm Quân lại không nghĩ như vậy, đối với ông ấy một bữa tiệc không phải vấn đề gì to tát, nhưng đối với Lê Nhật Linh thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác: “Con đồng ý với quan điểm của bác”





“Tại sao?”





“Linh à, những gì cha nói trong cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay là hoàn toàn nghiêm túc” Lê Vân Hàng chắp tay, nghiêm túc nhìn cô.





Khóe miệng Lâm Quân giật giật, Lê Vân Hàng muốn giao LX cho Lê Nhật Linh ư?





Sao có thể được, cô ấy còn phải cùng anh quay về Hà Nội cơ mài!





“Bác…





Lâm Quân nói còn chưa hết câu đã bị Lê Vân Hàng ngắt lời, ông cau mày nhìn anh: “Sao, còn gọi là bác à?”





“Cha”





“Thế còn được” Lê Vân Hàng hài lòng gật đầu: “Nói đi, vừa rồi con muốn nói cái gì?”





“Cha thực sự định để Nhật Linh tiếp quản LX sao ạ?”





“Cha đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, chả lẽ giờ không được nghỉ tay dưỡng già à?” Lê Vân Hàng nhướng mày, LX lớn mạnh như vậy thì đáng ra Lâm Quân không có lý do gì mà cự tuyệt mới đúng chứ?





“Nhưng Nhật Linh vẫn phải trở về Hà Nội với con” Bọn trẻ vẫn đang đợi họ ở nhà.





Lê Vân Hàng giơ tay cắt ngang lời nói của Lâm Quân, đương nhiên ông ấy biết chuyện này, nhưng giờ Nhật Linh vừa mới trở lại, LX trải qua chuyện như thế khiến ông nhất thời cũng không thể rời Pháp, rồi không bao lâu nữa cũng lại phải xa nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK