Lâm Quân nhìn Hạ Lan Châu cười rồi nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không cú đấm này đã lao vào mặt cô rồi”
“Lâm Quân, anh có thể đánh tôi, nhưng mà đừng có trút giận lên Nhật Linh, chuyện này là do tôi gây ra, Nhật Linh với tôi không có gì cả”
Hạ Huy Thành xoa mặt rồi nói, anh lo lắng Lâm Quân về nhà sẽ cãi nhau với Lê Nhật Linh vì chuyện này.
Lâm Quân bật cười: “Đó là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi hiểu rõ cô ấy. Cú đấm này của tôi không phải là do tôi nghi ngờ mối quan hệ của anh và Nhật Linh, huống chỉ là lo lắng về vướng mắc giữa hai người. Cú đấm này là bởi vì Nhật Linh vì anh mà bị đánh, ngay đến cả một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ nổi, sau này anh nên tránh xa Nhật Linh một chút!”
“Lâm Quân!”
“Sao? Tôi nói gì sai sao?” Lâm Quân nhướng mày, khóe môi nhếch lên mang theo nụ cười giễu cợt, nhìn cảnh Hạ Huy Thành nắm chặt tay mà không nói nên lời, anh quay người rời khỏi buổi họp báo.
Theo yêu cầu của ông Lâm và bà Hoàng Ánh, Lê Nhật Linh quay lại căn biệt thự của nhà họ Lâm. Không biết là do áy náy hay là do thực sự tin tưởng cô, mà ông Lâm và bà Lâm không hỏi cô dù chỉ một lời, hơn nữa còn mời bác sĩ đến bôi thuốc lên mặt cho cô, khiến lũ trẻ tưởng mẹ nó bị bệnh nặng gì.
“Quay về rồi à?” Lê Nhật Linh ngồi trong phòng xem tivi, nhìn thấy Lâm Quân về liền cười và hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa? Các con đều đi ngủ trưa cả rồi: Lâm Quân nhìn gương mặt cô khẽ cau mày, anh cởi bộ âu phục ra và bước nhanh đến ôm chầm lấy cô.
“Sao thế?” “Đều là do anh không tốt, khiến em phải chịu nhiều ấm ức rồi” Giọng điệu của Lâm Quân rầu rï, không còn giữ vẻ lạnh lùng như lúc ở sân bay và lúc ở buổi họp báo nữa.
“Anh… không trách em sao?” “Trách em cái gì chứ?” “Thì là đi gặp Hạ Huy Thành đó” “Vậy lẽ nào em vẫn không quên mối tình xưa với hắn sao?” “Tất nhiên là không phải như vậy rồi!” “Vậy sao anh lại trách em chứ?” Lâm Quân vuốt tóc cô rồi cười.
Lê Nhật Linh nép vào trong vòng tay của Lâm Quân, trong lòng tràn đầy sự an tâm.
Điện thoại của Lâm Quân đột ngột đổ chuông, trên màn hình hiển thị ba ký tự Hà Dĩ Phong.
“Anh nghe đi” Lê Nhật Linh mỉm cười.
Lâm Quân cau mày, đi ra phía cửa sổ.
“Lâm Quân? Cậu về chưa thế?” “Tôi về rồi, ậy? Nếu như là chuyện của Lê Nhật Linh thì t lặp lại Nhật Linh, đang hạnh phúc như cặp đôi mới cưới thì Hà Dĩ Phong gọi đến, đúng thật là phá vỡ bầu không khí mà.
“Không phải, có người nói phát hiện ra tung tích của dackson ở nước Mỹ!” “Jackson?” Lâm Quân nghe thấy cái tên này, khẽ nắm chặt tay, chỉ cần một ngày .Jackson chưa bị tử hình thì đối với tụi anh mà nói hắn ta như là một quả bom hẹn giờ vậy.
“Ừm, hơn nữa có người đã liên hệ với hẳn ta, tôi nghỉ người đó nhất định có mối liên hệ với người đã cứu .Jackson” “Jackson giờ đang ở đâu?”
“Ở một thị trấn nhỏ của nước Mỹ, tôi đã cử người theo dõi, thế nhưng lại bị họ phát hiện, người đó rất cảnh giác, đã cắt đuôi được người của tôi.’ Hà Dĩ Phong xoa xoa lông mày, tỏ vẻ lo lắng.
“Điều động người của chúng ta ở Mỹ tiếp tục truy tìm, nhất định phải tìm ra vị trí của Jackson” “Được, tôi biết rồi” Hà Dĩ Phong cúp máy.
Lúc này tại nước Mỹ, Hà Dĩ Phong đã ra lệnh, các thuộc hạ tuân theo sự sắp xếp của Hà Dĩ Phong chia ra hành động, lần theo vị trí đầu tiên phát hiện Jackson mà tiếp tục tra soát.
dackson kéo vành mũ xuống, dựng cổ áo lên cao, nhìn thấy anh mắt nghỉ ngờ của người đối diện mà mình vừa gặp liền quay lưng bỏ đi.
Mà người đối diện kia đã buông tờ báo trên tay xuống, dường như đã hiểu ra điều gì.
Hiện tại người đã ở nước Mỹ rồi, vốn dĩ vẫn chưa quen với con người và lối sống ở đây, nơi chốn cũng chưa rành rẽ, vừa đến mà đã bị người ta theo dõi, như vậy đúng là không ổn chút nào.
Mặc dù Robert đã thông báo cho mình mọi việc, cũng đã sắp xếp người đón mình ở gần đây, hơn nữa còn lấy báo trong tay làm ám hiệu, thế nhưng ánh mắt của người này là có ý gì?
Không rõ cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng lão ta vẫn luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Từ sau khi vào tù trở về, lão ta trở nên cực kỳ nhạy cảm, trước đây chỉ là đa nghi, còn bây giờ đã là không tin tưởng được bất kỳ ai. Với khả năng của Lâm Quân và Lê Vân Hàng, ai dám chắc rằng lúc này những người đón mình sẽ không bị tráo đổi chứ?
Tự do không dễ gì mà có được, không thể chỉ vì chút sai lầm nhỏ nhoi của mình mà chôn vùi tất cả.