“Đồ điên, tôi hại anh bao giờ.” Lê Nhật Linh luôn cho rằng mình có gương mặt của một diễn viên thực thụ, cô có thể giữ được vẻ bình tĩnh trong bất kì tình huống nào. Dù bị tất cả mọi người mỉa mai ở nhà họ Lâm thì trông cô vẫn chẳng hề hấn gì.
Nhưng đứng trước mặt anh, dường như chiếc ‘mặt nạ’ này không hề phát huy tác dụng vốn có. Tất cả những gì anh làm đều có thể ảnh hướng đến mạch suy nghĩ trong đầu cô.
“ổ, không hại tôi cơ à?” Anh híp mắt.
Lê Nhật Linh bất đắc dĩ liếc nhìn anh rồi kéo va li hành lý vào phòng.
Lâm Quân theo ngay phía sau, anh quan sát thế giới riêng của Lê Nhật Linh thật cần thận.
Không có màu hồng rực rỡ như anh tưởng, phòng cô gọn gàng và đơn giản đến lạ hết như tính cách con người cô. Nhưng thỉnh thoảng lại bắt gặp một món đồ trang trí nhỏ khá dễ thương, tạo cho căn phòng hơi thở của cô gái trẻ.
Có lẽ cơ thể của con gái mới lớn cũng không mịn màng bằng cô.
Ánh mắt đang quan sát căn phòng bất giác chuyển sang người cô.
Tâm hồn tròn trịa, eo nhỏ thon thon, hai chân thằng tắp, thậm chí chân răng cũng trắng bóc ngọt ngào…
Phía sau có gì đó nóng rực như lửa, Lê Nhật Linh thả đồ xuống, thôi không xếp nữa để quay lại xem. Quả nhiên, đập vào mắt cô là ánh mắt đói khát trông như muốn nhai nuốt cô vào bụng từ Lâm Quân.
Chẳng hiều sao cô lại nhớ đến đêm đó, anh không nhận ra vợ mình, chặn miệng đầy cô lên giường.
Lê Nhật Linh rùng mình, thái độ của Lâm Quân quá kỳ lạ.
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh chăm chú, đoạn bước về phía cô.
Hơi thở nguy hiểm đang bao trùm cả căn phòng, cô lảo đảo lùi lại để tìm cách trốn khỏi vòng vây.
Và thất bại, cô dừng lại lấy giấy thỏa thuận trong ba lô ra để ngăn cản sự tấn công này: “Tôi đã kí tên rồi, chúng ta chọn hôm nào đó đi công chứng là được lấy giấy chứng nhận ly hôn ngay.”
Lâm Quân cẩm lấy bản thỏa thuận nhìn lướt qua rồi tiện tay ném đi, tờ giấy nằm rải rác trên mặt đất.
Tên điên này, biết vậy cô không đưa anh. Lê Nhật Linh vội cúi xuống nhặt lên, đây là bảo bối, là hi vọng của cô.
Nhưng đôi tay nào đó đã kéo cô dậy, ném lên giường: “Nhặt cũng như không thôi.”
Lâm Quân đứng trước giường, vóc người cao lớn che khuất cả người cô, Lê Nhật Linh như con cá nằm trong tay anh.
“Như không?” Lê Nhật Linh nghiền ngẫm ý nghĩa trong câu nói và vẻ mặt anh: “Chắc anh không từ bỏ chuyện ly hôn đâu nhỉ?”
Anh chợt cười nhưng nụ cười đẹp trai ngời ngời đó lại khiến Lê Nhật Linh lạnh gáy: “Tôi nói với em rằng tôi muốn ly hôn khi nào?”
Cô tròn mắt nhìn: “Nhưng đây là hợp đồng bên anh gửi…” Được soạn trên danh nghĩa của anh.
“Tôi có ký tên lên đó không? Em lấy bằng chứng đâu nói rằng đây là hợp đồng tôi soạn?” Lâm Quân đột ngột cúi xuống cắn vành tai mềm mại của Lê Nhật Linh, hơi thở nóng hôi hôi len lỏi vào tim cô khiến nó run lầy bẩy: “Lê Nhật Linh, chơi với tôi thì em còn non lắm cô gái ạ.”
Người Lê Nhật Linh cứng đờ, trong đầu chỉ có anh hối hận rồi, anh không muốn ly hôn nữa.
Lâm Quân rất hài lòng với phắn ứng này. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cô: “Đã là vợ người ta rồi mà chẳng thấy em có mặt ở nhà thì hơi sai đấy nhỉ, mẹ tôi thích em đến thế cơ mà, em tự giác lên tí đi. Ăn tối xong rồi thì theo tôi về.”
Gạt tay anh đi như tia chớp, Lê Nhật Linh bừng tỉnh: “Tôi không về.”
Cảnh bị anh nhận nhầm rồi đẩy lên giường hôm đó quá đáng sợ, mỗi lần nghĩ thôi cô đã sợ mất mật rồi, tìm đâu ra gan hùm mật báo quay về nhà họ Lâm nữa.
Anh cười tủm tỉm: “Em tưởng mình có sự lựa chọn hả?”