Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 982





Lúc này Lê Nhật Linh mới thở ra một hơi, ôm Hạ Ly vào lòng nhẹ giọng dỗ dành.





“Mẹ, sao mẹ lại đón mấy đứa nhỏ qua đây?” Lâm Quân nhìn Hoàng Ánh, nghĩ ngợi, vẫn là dùng cách thức nhẹ nhàng nhất để hỏi.





Hoàng Ánh vốn có hơi căng thẳng, sợ Lâm Quân và Lê Nhật Linh trách mình, hoặc là chất vấn bà tại sao không nói một lời mà đón mấy đứa trẻ qua đây.





Hoàng Ánh biết, nếu ngay từ đầu bọn họ biết bà muốn đón Hạ Ly, Hòa Phong và Lâm Cảnh qua thì nhất định sẽ không đồng ý.





Nên bà chỉ có thể âm thâm đón mấy đứa bé đi vậy thôi.





Từ khi mấy đứa bé này ra đời, bà thậm chí còn chưa kịp nhìn bọn chúng thật kỹ, ôm thân hình mềm mại của chúng.





Nhưng Hoàng Ánh không dám nói, cũng không dám oán hận, những điều này đều là do bà tự làm tự chịu, Lâm Quân và Lê Nhật Linh vì bà mà phải chịu nhiều đau khổ, xảy ra nhiều trắc trở như vậy.





Thật ra bà vẫn luôn rất thích trẻ con, nếu không tại sao chuyện của Lâm Niệm Sơ năm xưa bà lại tự ý làm như vậy chứ, bà chẳng qua chỉ là muốn có một đứa cháu trai mà thôi.





“Mẹ…mẹ nghĩ hai đứa không ở trong nước, đứa trẻ để cho bảo mẫu chăm sóc thì cũng không tốt lắm, dù sao nhà họ Lâm mới là nhà của bọn nó, bọn nó nên quay về, vậy nên mới giấu các con làm chuyện này” Hoàng Ánh hơi hồi hộp, nói chuyện cũng hơi cà lăm.





Trước giờ Hoàng Ánh đều luôn ngang ngược, cũng chưa từng để lộ dáng vẻ thấp thỏm này bao giờ, Lê Nhật Linh không nhịn được mà có hơi đau xót, hít hít mũi, cuối cùng vẫn nhịn lại được.





Cha Lâm cảm thấy không khí có hơi quái lạ, liền nhanh chóng đi qua hòa hoãn: “Lâu như vậy chưa về, vừa về liền vội vàng xem con, sao không hỏi ba đây này? Xem ra thật sự là già rồi nên không ai thèm quan tâm nữa”





“Ba, ba nói gì vậy?”





Tuy rằng nhiều năm như vậy vẫn không thể thông cảm và tha thứ cho chuyện năm đó Hoàng Ánh làm, nhưng đối với cha Lâm thì cô vẫn có đủ tôn trọng.





Lâm Quân đi ngang qua Hoàng Ánh, bước lên trước vỗ vỗ vai cha Lâm, thở dài một hơi.





Hành động này khiến Hoàng Ánh có hơi không biết làm sao mà xoa xoa tay.





“Về là tốt rồi, về là tốt rồi Hốc mắt cha Lâm nhất thời hơi ẩm ướt, nhìn đứa con trai trưởng thành tài giỏi, lại nhìn Lê Nhật Linh một cái, ông thật sự nợ con trai và con dâu quá nhiều rồi.





“Bà chủ, ông chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể ăn được”





Hạ Ly được Lê Nhật Linh ôm trong lòng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe tới ăn cơm liền lập tức vui vẻ.





“Được đó, ăn cơm thôi, mẹ vừa về nhà nhất định là đói lắm luôn rồi.”





Vừa nói vừa dùng bàn tay múp máp sờ sờ bụng Lê Nhật Linh.





“Mẹ nói, lúc bụng bằng phẳng thì chính là đang đói, mẹ ơi, bụng mẹ phẳng như vậy chắc chắn là rất đói rồi”





Giọng nói ngây thơ đáng yêu của Hạ Ly ngọt ngào đến mức khiến tất cả mọi người đều cười lên, Lê Nhật Linh bị chọc cười nhìn Hoàng Ánh một cái, Hoàng Ánh đang dắt Hòa Phong và Lâm Cảnh, trên mặt tràn đầy vẻ hiền từ thương yêu, so với bà mẹ chồng từng bảo vệ Lâm Niệm Sơ, trên mặt toàn vẻ ác độc kia, thật đúng là khác biệt hoàn toàn.





Cô có hơi nghẹn ngào, nhưng cũng nhịn xuống được.





“Đúng vậy, mẹ đói rồi, đã rất lâu không ăn cơm với bé Ly nhà chúng ta, hôm nay bé Ly nhất định phải ăn thật giỏi, ăn thật no đó nghe”





Lê Nhật Linh nhẹ nhàng chọc mấy cái vào mũi Hạ Ly, chọc cho cô bé ngửa người ra sau cười khúc khích không ngừng.





“Tụi con cũng sẽ ăn thật giỏi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK