Cũng vì vậy, khi thấy Hạ Linh tới, ông ta không những không ngạc nhiên mà còn bày ra vẻ đắc chí. Nếu cô ta đã can đảm dám nói như vậy, hôm nay lại dám ngồi ở chỗ này nữa, ai cho cô ta dũng khí vậy?
Sau đó, Jackson lại liếc về phía Hà Dĩ Phong.
“Hiện giờ cha tôi đã đổ bệnh, lần này tôi đến đây chính là để thay mặt ông ấy dự thính đại hội cổ đông” Mặc dù Hạ Linh chẳng ưa gì Jackson, hoặc nói là cực kì căm ghét nhưng dưới ánh mắt của một đám người thế này cô cũng chẳng thể làm gì khác “Cha? Chú còn nhớ rõ chỉ mới đây thôi báo chí còn đưa tin cháu còn không phải con gái ruột của Lê Vân Hàng kia mà?”
dackson híp híp mắt, khi nói chuyện còn trực tiếp gọi thẳng tên Lê Vân Hàng.
“Những điều này cùng đều là nhờ chú Jackson ban tặng!”
Ngay từ đầu Hạ Linh còn muốn nhịn cho qua chuyện thế nhưng Jackson lại không nể mặt mũi gì mà khiêu khích cô, thử hỏi sao Hạ Linh lại có thể nhịn được?
dackson là tên tiểu nhân hèn hạ, ông ta dựa vào cái gì mà có thể thốt ra những lời như vậy chứ?
Khi nói đến từ “chú” cô ta còn cố ý nghiến răng lên mà nói, khóe miệng còn không thèm che giấu mà nở nụ cười lạnh.
“Hạ Linh nói như vậy là đang trách người chú này của cháu sao? Nhưng mà chú cũng chỉ là đang nói cho mọi người biết sự thật mà thôi, như vậy cũng là để tốt cho cháu thôi, để tránh cho cháu cứ ngu muội mà chìm đắm trong những hào quang mà cha cháu mang đến mà không thoát ra được”
dackson cũng là lão cáo già nên đương nhiên ông ta biết chỗ nào là chỗ đau nhất của Hạ Linh nên liên tục đâm chọc.
vào đó để cho tâm lý của cô mất cân bằng mà không thể bình tĩnh ứng phó những chuyện khác nữa.
Mặc dù ông ta cũng biết đứa nhỏ như Hạ Linh này chẳng có chút sức uy hiếp nào với ông ta nhưng Hà Dĩ Phong cũng đang ở đây, rất có khả năng bọn họ đã có chuẩn bị xong kế sách đối phó, đào sẵn hố bãy chờ ông ta nhảy xuống.
Mà Hạ Linh sau nghe xong lời khích bác của ông ta lập tức như dự đoán, sắc mặt cô ta xanh mét, cắn môi dưới đến bật máu mà nhìn Jackson với ánh mắt căm tức, tức đến không thốt lên lời.
“Nghe danh chủ tịch Jackson đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thì ra cũng chỉ vậy, đến cả một cô gái cũng không.
chịu buông tha, uổng công nhiều năm nay Hạ Linh là “chú”
Hà Dĩ Phong ngồi đó cũng không nghe nổi nữa mà lên tiếng, trên gương mặt bình tĩnh hiện lên vẻ cười nhạo.
Jackson nghe vậy cũng không tức giận, trái lại còn nở nụ cười nhìn về phía người “anh hùng” ra tay cứu “mỹ nhân”
“Hôm nay là đại hội cổ đông của LX chúng ta, sao cô Hạ lại dẫn tới một người ngoài chẳng liên quan gì tới công ty thế này, người này là ai vậy?”
“Tôi, tôi là bạn của cô Hạ, tên là Hà Dĩ Phong, đồng thời cũng là bạn của ông Lê. Vừa nãy ông còn nói cô Hạ không có tư cách ngồi ở đây, vậy xin hỏi, theo ông ai mới là người đủ tư cách ngồi ở chỗ này, ông sao? Chắc hẳn ông là người rõ hơn ai hết tại sao ông Lê không thể xuất hiện ở đây hôm nay!”
Hà Dĩ Phong nói mây nói gió nhưng ý ám chỉ rõ ràng, khiến cho đám cổ đông ngồi đó bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Jackson bị nói trúng tim đen vậy nên biểu lộ trên mặt không nén lại được, nụ cười trên mặt cương cũng lại.
Nhưng mà với địa vị hiện tại của ông ta trong công ty thì nếu không có bằng chứng rõ ràng thì đám người cũng không dám nói thêm cái gì.
“Với tư cách là trợ thủ đã hợp tác với chủ tịch lâu năm, chủ tịch bị bệnh, tôi cảm thấy đau lòng sâu sắc, nhưng chuyện nguyên nhân bị bệnh của ông ấy thì thực sự tôi không biết. Dù sao nói một vấn đề không có căn cứ như vậy thực sự là không.
có ý nghĩa, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết nói về chuyện này” Tên cáo già như .Jackson thì kể cả bị nói trúng tim đen, hay tâm tư bị người ta nhìn thấu thì biểu hiện ngoài mặt vẫn luôn lịch sự đến mức khốn nạn như vậy.