Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ông vốn có thể ở đây đổi trắng thay đen, nhưng mà ông nói ra xem có ai tin không?”
Cetina cười gắn, chính vì phòng ngừa có ngày này cho nên cô ta mới thay mới đổi cũ toàn bộ người làm trong công ty từ lúc chồng mình còn sống, bây giờ công ty đã thay hình đổi dạng, đều là người dưới chướng cô ta, cô ta không sợ chút nào.
“Bà quả nhiên là lắm thủ đoạn, vì bản thân mà không tiếc hết thảy, cho nên lần này tôi đến cũng không muốn đối chọi với bà, nếu cả hai đã vì tiền thì cần gì bà phải so đo chuyện năm đó như vậy?” James lại từng bước dẫn dắt câu chuyện, nhìn người phụ nữ kia cười nói.
“Việc làm ăn đúng là vì tiền, cũng không phải tiền của ai tôi cũng kiếm, mà tôi cũng không muốn hợp tác với ông, tiền lãi mà ông đưa ra còn có người trả giá cao hơn để hợp tác đấy. Ngày trước tập đoàn Hules đúng là một công ty hùng mạnh, nhưng dựa vào thực lực bây giờ của ông thì…”
Cetina cười, lời còn chưa dứt, nhưng ai cũng đều hiểu.
“Cái gì?”
Con ngươi trong mắt James như co lại, ông ta vẫn cảm thấy Cetina không chịu hợp tác là do chuyện năm đó, không ngờ lại là vì có người gài bẫy sau lưng.
Bởi vì không hợp, lần này bên Cetina đưa ra giá cả vô cùng khắc nghiệt, lại còn có người trả giá cao hơn, đây rõ ràng là nhằm vào ông ta.
“Là ai?”
James tiếp tục hỏi.
“Gần đây tổng giám đốc .James đắc tội với ai, chẳng lẽ ông còn không biết?”
“Lâm Quân?”
James mở to mắt nhìn Cetina như muốn xác nhận lại.
“Tổng giám đốc .James uống trà đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ác giả có ác báo, câu nói này không hề sai.”
Cetina mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng đối với James thì đáp án quá rõ ràng rồi. James mấp máy môi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Cetina dám nói với ông ta như vậy hiển nhiên đã có thực lực, hoặc là nói có chỗ dựa phía sau.
Có điều ông ta không ngờ tới, hành động của Lâm Quân lại nhanh như vậy.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Lâm Ảnh vừa cùng cha Lâm và Hoàng Ánh về tới biệt thự nhà họ Lâm thì đã bị mấy đứa trẻ vây lấy, thân mật vô cùng.
“Mẹ ơi!”
Hạ Ly ôm lấy Lâm Ảnh, mặt cọ vào đùi cô, Lâm Ảnh chỉ cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, cô nghiến răng, cố nén đi cơn đau, lộ ra nụ cười, theo Lâm Quân dặn dò thì cô bé này tên là Lâm Hạ Ly.
Trong nháy mắt cô liền không biết làm sao, sau đó cẩn thận đặt tay lên tóc Hạ Ly, dịu dàng vuốt.
“Hạ Ly cao hơn rồi nhỉ!”
“Đúng vậy mẹ ơi, lâu quá rồi mẹ không về, Hạ Ly đã cao ngần này rồi!”
Hạ Ly mỉm cười dùng tay miêu tả chiều cao tăng thêm của mình, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, nhưng lại đưa tới một ánh nhìn ghét bỏ của Lâm Chí Linh và Hòa Phong.
“Mẹ ơi Chí Linh và Hòa Phong cũng ngoan! Mẹ xem, mẹ xem, chúng con đều cao như vậy”
“Đúng nhỉ!”
Lâm Chí Linh và Hòa Phong cũng dùng tay đo độ chiều cao của mình.
“Được, được được, ba đứa đều rất tuyệt”“
Được khích lệ, ba đứa trẻ càng vui mừng ríu rít.