“Không nói cũng không sao. Thứ mà ngài Lâm không bao giờ thiếu chính là tiền và tỉnh lực, chúng ta sẽ thử lần lượt từng cái vân tay một, đến lúc đó mà điều tra ra được thì hình thức sử phạt sẽ không giống bây giờ đâu.”
Lần này, tất cả mọi người đều ùa lên, sau đó nhặt lấy đồ vật mà mình đã ném về phía Lê Nhật Linh Vệ sĩ vẫy vẫy tay để cho những người khác rời đi, chỉ giữa lại mấy người nhận lỗi.
Tất cả bọn họ đều hiều, mất công việc là nhẹ nhàng, nhưng Lâm Thị có thể trực tiếp khởi tố bọn họ với tội phỉ bàng và cố ý gây thương tích cho người khác. Mặc dù không phải ngồi tù lâu nhưng vẫn sẽ bị ghi lại tiền án.
Có một số người, chúng ta không dạy cho họ một bài học thì họ sẽ không biết có vài người bọn họ không thể trêu trọc vào.
Tài xế nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Vừa đến nơi, Lâm Quân đã ôm Lê Nhật Linh, bước nhanh chân đi vào phòng cấp cứu, có cả các chuyên gia của khoa ngoại — khoa chỉnh hình cũng đang ở đó, bọn họ tỉ mỉ kiểm tra một lượt cho cô, sau đó mới chắn chắn rằng cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng lo ngại. Chỉ là chân của cô bị đã bị thương, có lễ phải nghỉ dưỡng một thời gian. Nhưng may là không bị thương đến gân xương, nên không cần phải làm phẫu thuật. Nếu tình huống này còn xảy ra một lần nữa thì chắc chắc sẽ không may mắn như lần này.
Lúc này, dưới áp suất không khí ngột ngạt do Lâm Quân tỏa ra, vị bác sĩ kia nhanh chóng băng bó cần thận vết thương trên trán của Lê Nhật Linh rồi co chân chạy nhanh đi như chạy trốn chủ nợ.
Cuối cùng, để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng kỳ cục kia nói chuyện.
Hiển nhiên, Lê Nhật Linh đã bị dọa cho khiếp sợ, đến bây giờ cô mới có thể bình ổn tâm trạng lại. Cô ngước mắt lên nhìn Lâm Quân, liếm đôi môi khô khốc như muốn nói gì đó nhưng lại chợt nhận ra là mình không nói được câu nào.
Lâm Quân cho là cô đang sợ hãi, anh nhanh chóng đi đến trước mặt cô và ôm cô Vào trong ngực.
“Đừng sợ, không sao rồi, sau này tôi sẽ không để em phải chịu những tồn thương như thế này nữa.”
Lê Nhật Linh ngồi ở trên giường bệnh, còn Lâm Quân đứng ở bên cạnh giường.
Lúc này, khuôn mặt của cô đang kề sát trên cơ bụng rắn chắc của anh. Chỉ cần anh nói chuyện là cơ thể anh cũng sẽ rung theo.
Mà trái tim của cô cũng rung động mãnh liệt theo từng lời nói của anh.
“Anh có trách tôi không? Tôi lại làm mất mặt anh rồi.”
“Em có làm sai đâu?” Lâm Quân ngồi xuống giường bệnh, mặt đối mặt với cô, sau đó dùng trán mình tựa vào trán cô, kh nghe cô nói như vậy anh cảm thấy hơi tức giận: “Có phải tôi ở trong lòng em là một người không biết phân biệt trắng đen, phải trái hay không?”
“Không phải, tôi cho rằng sau khi anh nhìn thấy những tin nóng kia thì sẽ không tin tưởng tôi.” Nghe lâm Quân nói như vậy, viền mắt của Hạ Nhật Linh lập tức đỏ lên, gấp gáp muốn giải thích.
Nếu như đổi lại là bản thân cô nhìn thấy tin nóng của anh và những người phụ nữ khác thì cô chắc chắn sẽ tin nó. Cô còn tưởng rằng, Lâm Quân sẽ trách móc cô như lần trước chứ.
Đôi mắt của Lâm Quân mênh mông xa xăm như biển rộng, anh mở to mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn đi thằng vào trái tỉm cô vậy, sau đó mới nói ba từ như là một lời thề nguyện hẹn ước: “Tôi tin em.”
Lê Nhật Linh đưa tay lên che lại chỗ ngực đang trùng lên xuống của mình, khi cô cảm nhận đươc nhịp đập của trái tim mình thì bỗng nhiên nhào tới ôm chầm lấy anh. Hai tay cô vòng quanh cổ anh, chôn mặt vào trong lồng ngực của anh: “Cảm ơn anh, và xin lỗi anh.”
Cảm ơn anh vì anh đã tin tưởng tôi, và xin lỗi anh vì tôi đã giấu trái tim của mình quá sâu.
Nếu như cô có thể thử mở lòng mình sớm hơn một chút và để tâm đến cuộc hôn nhân thương mại này hơn một chút, thì có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ đúng không? Là cô quá cố chấp.
Lâm Quân không hề xấu xa, tồi tệ giống như trong tưởng tượng của cô.
Người thật sự xấu xa và tồi tệ là bản thân cô.
Lúc này, trong lòng Lê Nhật Linh có rất nhiều cảm xúc hỗn hợp lại. Cô không biết phải làm gì mà chỉ cố hết sức ôm chặt anh, có vẻ làm như thế thì cô mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn cho mình.
Lâm Quân cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về cô.
Thật ra, vốn dĩ anh rất muốn hỏi xem tấm hình ở quán lẩu kia là chuyện gì.
Nhưng nhìn thấy tình hình của cô hiện tại, anh đành phải nhẫn nại xuống.
Sau lần Lê Nhật Linh gặp chuyện không may nay, Hoàng Ánh cũng rất tự trách, bà không nghĩ tới mình có lòng tốt muốn cho cô đi ra ngoài giải sầu thì lại xảy ra chuyện tai họa như này. Sau lần này, có nói gì thì Hoàng Ánh cũng không dám cho cô ra ngoài nữa. Cũng bởi vì chuyện lần này nên bà càng đối xử tốt với Lê Nhật Linh hơn.
Chuyện lần này xảy ra đột ngột như vậy, tất cả mọi người đều hiều rõ rằng phái sau nhất định có người âm thầm bày mưu.
Lúc này, chiều gió của các bài báo đã thay đổi không ít, tình cảm của Lâm Quân và Lê Nhật Linh cũng phát triển rất thuận lợi, thế mà bỗng nhiên lại ầm ï thành như thế này, ai tin là không có người âm thầm gây rối chứ?
Mà những phóng viên đã ném đồ vào người Lê Nhật Linh cũng đều sợ hãi mà nhận tội, ít nhất như vậy còn có thể được xử lý khoan hồng.
Những phong viên đó nói rằng có người đứa tiền cho bọn họ, người kia muốn bọn họ di bao vây Lê Nhật Linh, nhục mạ Lê Nhật Linh, sau đó làm cho chuyện này càng ầm ï càng tốt, càng khó nhìn càng tốt.
Người kia, chính là Lưu Ly.