Trần Hi Lam giẫm lên đôi giày cao gót, bước đi lộc cộc đến chỗ đài phun nước ngồi xuống.
“Chuyện lớn gì cơ?”
“Anh tới đón em, em liền lập tức nói cho anh biết! Bye bye!” Cũng không đợi Trần Hi Tuấn nói Trần Hi Lam đã tắt luôn thoại.
“Thật là, giày dép kiểu quái gì thế này không biết!” Trân Hi Lam không vừa ý than phiền, cởi một chiếc giày của mình ra, sau đó xoay cổ chân, nhìn gót chân mình bị rách ra, đau lòng cho bản thân một hồi lâu.
“Trần Hi Laml”
“Hả?” Ở cái chỗ này còn có người cùng tên với cô sao, Trần Hi Lam vừa ý thức được gì đó liền ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đập vào mắt của cô, khiến cho cô trong phút chốc ngẩn người không chớp mắt.
“Anh, eml” Sau khi giật mình tỉnh lại, Trần Hi Lam liền nhanh chóng xỏ giày tử tế vào, chỉnh lại đầu tóc của mình, chỉ lo bản thân cô có chỗ nào không ổn.
“Sao thế? Đau chân sao?” Hạ Huy Thành đi tới trước mặt cô.
“Không phải, à phải!” Trần Hi Lam lại có thể nhất thời căng thẳng đến mức nói không nên lời. “Đúng rồi, sao anh lại ở đây vậy?” Trần Hi Lam nhanh trí chuyển chủ đề.
“Vừa đúng lúc anh có một khách hàng quan trọng cần đi tới sân bay, anh đưa ông ấy đến đây, đang định chuẩn bị quay về liền nhìn thấy em ở đây! À đúng rồi, sao em lại ở đây?” Hạ Huy Thành lễ độ nhìn cô, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng và ấm áp, sự lễ độ giữa từng cái nhíu mày từng nụ cười này không những không làm cho Trần Hi Lam cảm thấy ấm áp mà ngược lại còn làm cho tim cô nhói đau.
“Em, em về tìm anh trai em” Trần Hi Lam cười buồn buồn.
“Trần Hi Tuấn cũng về nước rồi sao?”
“Đúng rồi ạ, có điều anh ấy cũng mới về được mấy ngày thôi”
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát liền chìm vào trong im lặng.
“Anh và Lý Mỹ Vân sao rồi?” Cuối cùng vẫn là Trần Hi Lam tuy răng có chút ngại ngùng nhưng sau đó vẫn không kìm được, nhỏ giọng hỏi.
“Anh và cô ấy rất tốt” Hạ Huy Thành cười, tiếp tục nói: “Bọn anh sắp đính hôn “Cái Trần Hi Lam nhìn anh, trong mắt hiện ra chút mất mát.
“Trần Hi Lam, có phải em vẫn còn ôm hi vọng với anh đúng không?”
Hạ Huy Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Không có, anh, anh đừng hiểu lầm, em chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, sao anh lại tự luyến đến thế được nhỉ?” Trần Hi Lam chớp chớp mắt, cố nén nước mắt không trào ra.
“Thế thì tốt, có lẽ không còn lâu nữa anh và cô ấy sẽ kết hôn, anh vẫn luôn coi em là em gái, cũng luôn hi vọng em sẽ tìm được bến đỗ cho mình”
“Em biết rồi!” Trần Hi Lam gật đầu, nhưng *** *** nó sự ấm ức trong lòng thực sự rất khó có thể nhịn xuống.
“Đi thôi, không còn sớm nữa, hay là anh tiễn em một đoạn!”
“À, không cần đâu, anh trai em đến đón em rồi!” Trần Hi Lam lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của Hạ Huy Thành. Thực ra đó không phải là vì cô không muốn đi cùng anh ấy, chỉ là sợ bản thân cô không cẩn thận mà rơi nước mắt, tất cả tâm sự đều để lộ hết ra bên ngoài.
“Ra là thế à” Hạ Huy Thành trầm ngâm gật đầu, nhìn Trần Hi Lam cũng không tiếp tục nói nhiều nữa. Anh không muốn lại tiếp tục làm lỡ chuyện của Trần Hi Lam, cô ấy là một cô gái tốt nhưng trong trái tim của anh, sau khi trải qua chuyện của Lê Nhật Linh đã không thể tiếp tục đón nhận thêm bất cứ một ai nữa. Vì thế kết hôn với Lý Mỹ Vân là một lời giải thích tốt nhất dành cho bản thân anh.