Trần Hi Lam hôn một cái lên má Hạ Ly, lưu lại dấu môi rất to: “Là cô đơn lẻ loi đó! Nó có nghĩa là.. thôi cô giải thích cũng không rõ con hỏi mẹ con đi” Trần Hi Lam cố gắng nghĩ, nhưng phát hiện ra chính mình cũng không biết giải thích thế nào với cục thịt nhỏ, liền ném câu hỏi cho Lê Nhật Linh.
“Hạ Ly còn nhỏ, đừng nghe cô Lam của con nói linh tinh” Lê Nhật Linh thấy không có cách nào giải thích với Hạ Ly từ ngữ “cao siêu” như vậy.
Trần Hi Tuấn thấy Hi Lam cũng quên tìm rắc rối của mình, bế Hạ Ly dắt tay Nhật Linh: “Chị đừng dạy hư Hạ Ly, mau về nhà thô Trần Hi Lam nhìn hai người họ tay nắm tay, nhìn Trần Hi Tuấn ngạc nhiên nói: “Ôi trời ơi!”
“Anh, cuối cùng anh cũng ôm người đẹp về rồi à?” Trần Hi Lam cũng vô cùng kinh ngạc, cô hy vọng hai người họ ở bên nhau rất lâu rồi, không chờ Hi Tuấn trả lời thì đã tựa vào vai Nhật Linh: “Hai người phải mời tôi ăn cơm đấy! Suy cho cùng hai người về bên nhau công lao của tôi cũng không ít!
Lại có thể để tôi một mình ở hà Nội, làm tôi cả ngày trong căn phòng trống đợi hai người trở về”
Trần Hi Lam hôm nay mở lời toàn là thành ngữ, tuy nói có hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là tiến bộ hơn trước rất nhiều.
“Không biết cả ngày nay em chạy đi đâu, vậy mà còn nói anh”
“ Trời ơi, anh à! Đừng nhỏ nhen như thế chứ!
Đến một bữa cơm cũng không nỡ sao” Trần Hi Lam nắm lấy tay áo Trần Hi Tuấn nũng nịu.
“Được được được, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm?”
chẳng thế thì sao?” Mặt không đáng tin Trần Hi Tuấn nhìn Hi Lam, rồi nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên: “Đồ ăn Trung Quốc mà Nhật Linh làm rất ngon, nếu em không đi thì bọn anh cũng về nhà”
Hi Lam trả lời iu xìu, vốn tưởng chơi Hi Tuấn một vố, bây giờ xem ra thật sự chẳng làm ăn được gì!
Trần Hi Tuấn liên tục nhìn bộ dạng thất vọng của Hi Lam, cậu ta cảm thấy Trần Hi Lam quấy rây thế giới hai người họ, ồ, không đúng, Trần Hi Tuấn đang sờ đầu cục thịt nhỏ.
Phải là thế giới của 3 người.
“Lâm Quân, Minh Nguyệt đâu? Cô ấy có tới tìm cậu không?” Hà Dĩ phong đợi ở nhà cả một đêm, lại là một đêm không ngủ, mong nửa đêm Minh Nguyệt- người không có lương tâm đó lặng lẽ đẩy cửa trở về Ai mà biết Minh Nguyệt rất mạnh mẽ, cũng không biết chạy đi đâu, đến trưa vẫn không thấy về Hà Dĩ Phong đứng ngồi không yên, cứ nghĩ đến Minh Nguyệt ở bên ngoài chịu khổ hoặc uất ức thì cảm thấy tim đau nhói Anh ta chạy ra ngoài với hai quầng thâm mắt.
“Lê Minh Nguyệt á? Làm sao, tôi biết cậu lo.
lắng rồi?” Lâm Quân lười quay chong chóng với anh ta, chớp chớp mắt, mệt mỏi dựa lên ghế so-fa ở phòng làm việc, từ sau khi xảy ra việc do dự lúc đó của Lê Nhật Linh, Hà Dĩ Phong đã rất lâu rồi không trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa.
“Tôi đã tra nhật ký điện thoại của cô ấy rồi, trước khi tắt máy Minh Nguyệt đã gọi cho cậu, cậu biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”
âu đang hỏi tôi à?” Lâm quân xị mặt, thái độ của Hà Dĩ Phong như chất vấn khiến anh không thoải mái, đến trước mặt Hà Dĩ Phong nói: “Cậu cũng biết lo lắng à?”
Anh còn cho là Lê Nhật Linh thật sự ở vị trí nào đó trong lòng Hà Dĩ Phong cơ, chớp mắt cái đã vì một người phụ nữ mà chạy tới chất vấn anh?
Nhưng trong lòng Lâm Quân chỉ có mấy phần xót xa, đó là người anh em tốt nhất của anh, từ khi tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị đến nay thì Hà Dĩ Phong luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh.
Nói thật thì anh không thể không chấp thuận Hà Dĩ Phong tuy ngoài mặt là kẻ lãng tử trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng làm chính sự cũng mạnh mẽ vang dội lắm, nếu không có Hà Dĩ Phong, thì Lâm thị trong tay anh cũng không thể phát triển như hôm nay.