Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Quán chủ này chém giá cao quá." Lôi Hải Văn ở một bên nhẹ 'hừ một tiếng: "Ba viên Tiểu Nguyên đan, nếu cho lên hội đấu giá, ít nhất có thể bán với giá hơn một nghìn tỷ, mà có khi hét giá đấy cũng chẳng ai chịu bán." "Đối với chúng ta mà nói, Tiểu Nguyên đán đúng là vật phẩm quý giá, nhưng đối với phủ Dược Thần phủ, có lẽ cũng chẳng đáng là bao" Nhậm Quý Nhất cười nói.
Quả nhiên, dược sư kia gần như chỉ suy nghĩ vài giây, liền gật đầu đồng ý. "Từ từ." Đúng lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên đẩy đám người ra, đi tới. "Tôi có thể xem viên ngọc Phật này không?" Tân Trạm hỏi. Chủ quán kia tiện tay ném viên ngọc Phật này cho Tân Trạm, nói: "Xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi Tân Trạm nhận lấy ngọc Phật, một luồng thần thức giữa trán phóng ra, lập tức bao phủ viên ngọc Phật này. "Ầm!"
Ngay khi thần thức anh vừa bao phủ lên ngọc Phật, một lực lượng khủng bố lập tức đánh thẳng đến.
Đầu Tần Trạm như bị sét đánh, váng đầu hoa mắt mất một lúc. "Đây là... lực lượng tín ngưỡng sao?" Tần Trạm kinh hãi trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lực lượng tín ngưỡng có thể nói chính là lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế giới này, nhưng ngưng tụ nó rất khó, dùng tín ngưỡng của mấy triệu người, cần tiêu tốn mấy chục năm, mới có thể sinh ra một tia nhỏ.
Nhưng lực lượng tín ngưỡng trong viên ngọc Phật này cuồn cuộn như biển cả, đủ để chứng minh chủ nhân ban đầu của viên ngọc Phật chính là một vị Phật lớn thế ngoại! "Sao rồi, cậu cũng hứng thú với viên ngọc Phật này?" Chủ quán nhướng mày hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm gật đầu nói: "Không sai, đúng là tôi rất muốn có viên ngọc Phật này." "Có thể, chỉ cần cậu có số lượng Tiểu Nguyên đan nhiều hơn vị dược sư này, ngọc Phật sẽ thuộc về cậu." Chủ quán mặt vô cảm nói.
Dược sư bên cạnh cực kỳ không vui nói: "Cậu bạn, viên ngọc Phật này là tôi nhìn trúng trước." "Anh nhìn trúng trước thì nó sẽ là của anh chắc?" Tần Trạm nhướng mày nói: "Ai ra giá cao thì được, không nói nhiều"
Dược sư cười lạnh lùng nói: "Cậu có biết tôi đến từ nơi nào không? Chẳng lẽ cậu muốn đua với tôi á?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm lười lảm nhảm với anh ta, anh nhìn phía chủ quán, sau khi yên lặng một lúc, nói: "Tôi không có Tiểu Nguyên đan, nhưng tôi có một viên Trúc Cơ đan, không biết anh có cảm thấy hứng thú hay không."
Nói xong, Tân Trạm lật bàn tay, một viên đan dược tròn trịa xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Viên đan dược này đúng là một trong hai viên Tần Trạm luyện hóa được lần trước. Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Tân Trạm mới hấp thụ một viên đã đột phá tới trình độ Đại Tông Sư rồi, nên anh không dùng được viên còn lại này. "Trúc Cơ đan là cái gì?" Vị chủ quán kia hơi nghi ngờ hỏi.
Tân Trạm giải thích: "Viên đan dược này tuy không có tác dụng với người có cấp bậc Đại Tông Sư trở lên, nhưng lại có tác dụng kỳ diệu với những võ giả dưới cấp Đại Tông Sư" "Hấp thụ một viên ít nhất có thể tăng lên một cấp tu vi, nếu có năng lực hơn người, thậm chỉ còn có thể tăng một lèo vài cấp." Tần Trạm lắng lặng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức ồ lên, không ít du khách đây vẫn đang bị mắc kẹt ở cảnh giới Tông Sư nhiều năm mà không thể đột phá, viên đan dược này có thể nói chính là thứ bọn họ khát khao nhất! "Trúc Cơ đan?" Nhóm Nhậm Quý Nhất bên cạnh cũng không nhịn được mà chấn động.
Nếu là đến này đan dược, gì sầu thủ hạ môn đồ? Đến lúc đó chẳng phải là có thể chế tạo ra một số lớn Nội Kình Tông Sư? "Cậu nói thật sao?" Chủ quán kia cũng là một vị Tông Sư, nghe được câu nói này, đôi mắt anh ta thoáng chốc sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm gật đầu nói: "Đương nhiên là thật." "Người anh em, cậu còn viên đan dược nào như thế này nữa không? Tôi ra giá 105 tỷ mua một viên!" "Ta ra 175 tỷ!" "Đĩ mẹ mày, bố ra giá 350 tỷ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Tân Trạm lại lắc đầu nói: "Ngại quá, tôi không cần tiền, nếu mọi người có dược thảo cực phẩm ngàn năm trở lên, có thể lấy ra đổi với tôi."
Với thủ pháp hiện tại của Tân Trạm, một cây thuốc ngàn năm ít nhất có thể luyện chế ra ba viên Trúc Cơ đan! Cho nên, đây là cuộc giao dịch ổn thỏa nhất.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng nhắc tới dược thảo ngàn năm, khung cảnh đang nhốn nháo lập tức rơi vào yên lặng.
Dược thảo ngàn năm trở lên đầu dễ tìm như vậy? Cho dù có, cũng gần như đều rơi vào tay những dòng họ lớn hết rồi." "Mọi người đừng vội kích động. Lúc này, vị dược sư kia bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng. "Phủ Dược Thần của chúng tôi đúng là có công thức luyện chế loại đan dược này, công hiệu không khác cách nói của anh bạn này lắm, nhưng theo tôi được biết phương pháp luyện chế ra nó cực kỳ khó khăn, dù là phủ Dược Thần của chúng tôi cũng chỉ có trưởng lão mới luyện ra được." Dược sư kia lạnh nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Tần Trạm, nói: "Các người cảm thấy, người này có thể sánh được với trưởng lão phủ Dược Thần sao?" "Cũng đúng, trưởng lão phủ Dược Thần được người người kính ngưỡng, anh bạn trẻ này làm sao có được thủ pháp như vậy." "Chẳng lẽ đan dược này là đồ giả" "Chưa chắc, nói không chừng đây là đồ cậu ta đoạt từ tay người khác thì sao?" Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Lúc này, dược sư phủ Dược Thần bình thản nói: "Trên thực tế, đan dược này căn bản không phải Trúc Cơ đan gì cả, tôi đã thấy Trúc Cơ đan chân chính, khắp đan dược tỏa ra màu xanh lục nhạt, mà viên đan được này lại màu xanh lục đậm, hai viên vốn không hề giống nhau"
Tân Trạm nhướng mày, nói: "Vậy anh cảm thấy đây là cái gì?" "Nếu tôi không nhìn lầm, đây hẳn là một viên.... viên thức ăn." Dược sư trầm ngâm nói. "Viên thức ăn cái đậu má nó!" Nghe được lời anh ta nói, Phương Hiểu Điệp lập tức bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm cười cười, anh đứng dậy nói: "Là Trúc Cơ đan, hay là viên thức ăn, ăn xong sẽ biết ngay, vậy đi"
Tần Trạm cầm viên Trúc Cơ đan này đưa cho quán chủ, nói: "Anh ăn nó tại chỗ luôn, nếu là Trúc Cơ đan thật thì anh đưa ngọc Phật cho tôi, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chủ quán kia đảo mắt, nói: "Được, không thành vấn đề!" Nói xong, anh ta không chút do dự nhận lấy viên Trúc Cơ đan kia, nhét thẳng vào miệng.
Sau khi Trúc Cơ đan xuống bụng cần một khoảng thời gian luyện hóa, cho nên mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm chủ quán này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong nháy mắt đã là mười phút sau. "Anh bạn này, cảm giác như thế nào?" Dược sư hỏi. Chủ quán vò đầu nói: "Chẳng có cảm giác gì hết.." "Xem đi, tôi nói không sai mà, đây là một viên thức ăn." Dược sư nhịn không được cười nói: "Anh vẫn nên bán ngọc Phật cho tôi thì hơn, tôi có thể cho anh thêm hai viên Tiểu Nguyên đan nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chủ quán đành phải đồng ý nói: "Được rồi..."
Thời điểm anh ta lấy ngọc Phật chuẩn bị đưa cho dược sư, bàn tay bỗng khựng lại giữa không trung, hơn nữa còn đột nhiên rụt về.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ thấy một luồng khí áp mãnh liệt, phun trào từ đan điền anh ta, một lát sau toàn bộ cơ thể người này lập tức vang ra tiếng uỳnh uỳnh! "Đây là... sắp đột phá?" Người vây xem kinh hãi hô to. "Tôi quỳ, chẳng lẽ là thật?" "Đồ vật trong tay cậu bạn kia vậy mà là Trúc Cơ đan thật!" Chỉ chốc lát sau, chủ quán phun ra một ngụm trọc khí, anh ta nắm tay thành đấm, hưng phấn nói: "Vừa rồi tôi mới chỉ là Tông Sư cấp ba, mà qua nửa tiếng đã đột phá thẳng tới cấp năm! Đây đúng là thần đan!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet