Chấp sự Tống quả thực là quá khốn nạn.
Tân Trạm trút giận cho bọn họ, giành lại thể diện cho tu sĩ bọn họ vậy mà hiện giờ còn bị giữ chân.
“Tóm lại là không chỉ cậu ta, mà ngay cả mấy người cũng không được rời khỏi đây trước khi chuyện này được giải quyết xong xuôi”
Chấp sự Tống liếc nhìn anh rồi lạnh lùng mở miệng.
Mấy tên hộ chân bọn họ lại liền vây lại, xem ra là định cưỡng chế giữ Tân Trạm không nói gì mà chỉ lắc đầu, cách làm của Chấp sự Tống quả thực có thể miêu tả lại bằng từ vô sỉ.
“Muốn bắt tôi?”
Anh cười lạnh rồi vận khí, hơi lửa bùng nổ đánh bay mấy tên hộ vệ đang xúm đến rồi bước đến trước mặt Chấp sự Tống.
Bộp!
Anh nâng tay lên hung hăng cho Chấp sự Tống một cái tát khiến ông ta lộn nhào ba vòng trên không trung rồi mới nặng nề rơi xuống đất.
“Cậu dám đánh tôi?” Chấp sự Tống ngã ra đất, ông ta ôm lấy mặt mình vô cùng kinh sợ.
“Tôi là chấp sự của triều Tân Hoàng, là cấp dưới của nhà họ Tân, cậu đánh tôi chính là sỉ nhục nhà họ Tân! Cậu xong đời rồi”
Tân Trạm đương nhiên là sẽ không ngồi yên không để ý đến mấy chuyện cỏn con này.
“Cảm ơn người anh em, tôi là Cao Lỗ.”
Người tu sĩ cao lớn đó dùng thuốc xong liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác đau đớn cũng nhỏ hơn rất nhiều nên anh ta liền đứng dậy nói lời cảm ơn.
“Cậu Tân, là kẻ tôi tớ có mắt không thấy núi Thái Sơn”
Chấp sự Tống cầm lệnh bài thảm thương bước qua. Ông ta quả thực là xui xẻo mà.
Lệnh bài của Tân Trạm chính là thủ lệnh của Tân Minh, ở triều Tân Hoàng này có ai không biết Tân Minh chính là con trai cả của Tân Hoàng chứ.
Một bên là thiếu chủ tộc Huyết Man, một bên là người nhà họ Tân, lần này ông ta chết chắc rồi.
“Hiện giờ đã có thể mở trận pháp rồi chứ” Tân Trạm nói.
“Đương nhiên là có thể ạ” Chấp sự Tống lập tức cho người sắp xếp truyền tống.
“Người anh em làm việc cho Tân Phủ sao?”
Cao Lỗ cũng đã chú ý đến cảnh mới nãy nên liền tò mò hỏi.