Đôi mắt Hỏa Quang lấp lóe mấy lần, hỏa diễm trên toàn thân tan đi, hừ lạnh một tiếng.
“Em gái, bây giờ không phải là thời điểm ra tay”
Hỏa Quang võ nhẹ bả vai cô gái.
“Chờ đến khi vào bên trong Cực Địa, nhất định bọn nó phải chết. Nhất là đứa con gái ti tiện kia dám làm rách áo của em”
Cô gái cắn răng, nhìn chằm chằm Tô Uyên trong chốc lát, rồi hạ xuống cùng với Hỏa Quang.
Tân Trạm cũng không tiếp tục nữa, giao chiến trước mặt mọi người ở đây thực ra chẳng có ý nghĩa gì.
Cứ cho là thắng Hỏa Quang thì Hỏa Thanh cũng sẽ không mặc kệ mình ra tay độc ác.
Nếu thật sự muốn liều mạng tranh cao thấp, ở bên trong Cực Địa có rất nhiều cơ hội.
“Ngược lại Tô Uyên cũng có chút bản lĩnh”
Lúc nãy khi bốn người họ giao thủ, những người tu luyện ở dưới mặt đất có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong lúc đó, tại một khu vực, một nữ tu mặc bộ quần áo màu đỏ rực, dáng vẻ khí khái anh hùng hơi nhíu đôi lông mày.
Cô ta chính là người xếp hạng thứ sáu trong bảng anh hùng Băng Tuyết, xếp ngay dưới Tô Uyên, là con gái của gia chủ nhà họ Âu Dương, Âu Dương Di Thanh.
Trước đây Tô Uyên mạnh mẽ ghi danh vào bảng anh hùng, đồng nghĩa với việc đẩy Âu Dương Di Thanh xuống vị trí thứ sáu. Từ đầu đến cuối cô ta đều không phục, định tìm cơ hội đọ sức với Tô Uyên một lần.
Bây giờ nhìn lại, mặc dù Tô Uyên chỉ ra tay một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra thực lực tu vi của Tô Uyên rất mạnh.
“Tuy vậy cô đây cũng không sợ gì Tô Uyên, chờ đến khi vào trong Cực Địa, nếu có cơ hội gặp nhau, mình sẽ đọ sức với cô ấy một trận”
Ở một nơi khác, một thanh niên trên đầu đội ngọc quan, mái tóc đen được búi gọn gàng, cũng yên lặng chăm chú theo dõi toàn bộ diễn biến.
“Mình đã dự đoán trước thực lực của Hỏa Thanh, nhưng không ngờ Tân Trạm này lại có thể đối kháng được với lực lượng của Hỏa Thanh. Vậy là trong chuyến đi lần này đến Vĩnh Cực Thánh Tông, mình có hai cường địch”
Người nam thanh niên này chính là Sử Hoài Quang mà Doãn Quân trước đây từng nhắc đến.
Trong các tông tộc truyền thừa ở Vĩnh Cực Thánh Tông, thực lực của Cực Hàn Băng Cung và Cực Hỏa Môn tất nhiên là vững vàng ở vị trí cao nhất. Bên cạnh đó, nhà họ Sử và nhà họ Âu Dương cũng không thua kém bao nhiêu.
Trong đó nhà họ Doãn cùng lắm là gia tộc trung đẳng, nhưng Doãn Quân lại không cam tâm duy trì gia tộc mãi như thế.
“Mình có truyền thừa của Tiên Đế thượng cổ. Mặc dù lần này đi Cực Địa nguy hiểm muôn trùng, nhưng cũng là cơ hội tốt để rạng danh tên tuổi, xác định chỗ đứng của mình”
Trong đôi mắt Doãn Quân dâng trào nhiệt huyết.
Mình đã nhãn nhịn lâu như vậy, vẫn luôn làm người khiêm tốn, không xuất hiện trong bảng anh hùng Băng Tuyết, chính là vì chờ đến cơ hội lần này. Tại thời điểm chuẩn xác, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Cũng giống như Âu Dương Di Thanh và Doãn Quân, chứng kiến Tân Trạm giao đấu với Hỏa Quang, không ít thiên tài kiệt xuất đều có suy nghĩ riêng, tâm tư không ít người sinh ra biến hóa.
Sau cuộc xung đột ngắn ngủi này, hiện trường đã yên tĩnh trở lại và không xảy ra gì nữa.
Mặc dù trước đó Sử Hoài Quang có chút chán nản, nhưng ngay sau đó anh ta lại cười mỉm, hòa mình vào giữa các tu sĩ, không ngừng bắt chuyện xây dựng thiện cảm với mọi người.
Thời gian dần trôi, tại trận pháp bình chướng bên ngoài Vĩnh Cực Thánh Tông, linh khí dao động càng lúc càng hỗn loạn, dường như trong trời đất có đồ vật gì đó bị kéo ra, bài trừ một nửa.
Cách! Cách!
Ngay sau đó, không gian trước mặt mọi người đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.