Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: Em yểm hộ trước cho, anh mau chạy đi.




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********










"Các vị thí chủ, ngọn núi này rất lớn, trong một lúc khó có thể tìm được, chỉ bằng chúng ta chia nhau ra tìm. Giác Mộc Thành đề nghị. “Đương nhiên có thể" Những người còn lại không có ý kiến gi. "Ngộ Đạo Văn, con mang theo hai người anh em này và anh Trạm đi với nhau, sư phụ đi với những người khác." Giác Mộc



Thành sắp xếp. Đôi mắt Tân Trạm có chút động, nhưng không từ chối sự sắp xếp này.






Sau khi mọi người tách nhau ra, lại tiếp tục lên đường. Ngộ Đạo Văn đi trước dẫn đường, rất nhanh bọn họ đã đi đến giữa một khu rừng rậm rạp cao lớn.



Những lá cây to che đi ánh mặt trời, khiến khu rừng trở nên âm u hơn rất nhiều.






Không khí âm trầm bao trùm cả khu rừng. Tân Trạm bằng dừng bước. "Còn phải đi tiếp ư?" Tần Trạm cười như không cười, hỏi Ngộ



Đạo Văn. "Trạm thí chủ có ý gì?" Ngô Đạo Văn nghi hoặc hỏi. "Các người mai phục nhiều người như vậy, lại còn dẫn tôi đến đây, không phải là vì tôi sao?" Tần Trạm cười lạnh. "Ánh mắt Trạm thí chủ quả thật sắc bén, đáng tiếc là thí chủ phát hiện quá muộn rồi." Ngô Đạo Văn quái gở nói. hói. "Hai người đang nói gì vậy?" Lý Ngọc Mai có chút khó hiểu "Anh ta muốn giết chúng ta. Tân Trạm đáp. "Chúng tôi trong ban an ninh, anh dám giết chúng tôi sao?"






Cô ấy không khỏi sợ hãi. "Ha ha ha, cô gái, chúng tôi vốn không định giết có, đáng tiếc là cỏ lại đi với Trạm thi chủ đây." Ngô Đạo Văn ngửa mặt lên trời cười lớn. "Nói vậy thì, những người nhà họ Trương kia là do các người giết sao?" Tan Trạm hỏi, "Không sai, nhưng cho dù như vậy thì sao? Dù sao các người cũng sắp thành người chết rồi."



Ngộ Đạo Văn cười lạnh, vỗ tay hai tiếng.






Ngay lập tức, bốn phía liên xuất hiện mấy võ giả, tu vi đều là cấp bậc đại võ tông.



Thậm chí có một người tu vi rất cao, đã đạt đến một nửa cảnh giới Hóa Cảnh. "Hai người các người, một người võ tổng tam phẩm, một người tử phẩm, trận đấu này của chúng tôi đã là nể mặt mũi các người làm rồi." "Thôi rồi, tôi nói tu vi của anh không đủ, anh cứ không tin tôi, lần này chúng ta chết chắc rồi." Cảm nhận được tu vi to lớn tỏa ra từ đối phương, gương mặt Lý Ngọc Mai lộ rõ vẻ tuyệt vọng. "Chưa chắc." Tần Trạm cười nói. "Sắp chết đến nơi rồi, anh còn cười cái gì?" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.






Lý Ngọc Mai đứng trước Tân Trạm, rút ra trường kiếm, mở rộng hai tay. "Cô làm gì đấy?" Tần Trạm sững sờ. "Lát nữa tôi sẽ yểm trợ cho anh, tu vi của tôi cao hơn anh, tôi sẽ cố gắng cầm chân họ. Chỉ cần anh có thể chạy ra ngoài, đem tin tức truyền ra ngoài, mới không uổng phí sự hy sinh của tôi." Lý Ngọc Mai hít một hơi thật sau. "Nếu làm vậy cô sẽ chết đấy." Tần Trạm trầm mặc một lúc rồi nói. "Là một người trong ban an ninh, tôi sớm đã biết được điều này rồi, tôi chết cũng có sao đâu." Lý Ngọc Mai ngạo nghễ nói "Bây giờ tôi mới phát hiện ra con người cô quả thật không tôi." Tân Trạm gật đầu nói. “Tiệc là đã quá muộn rồi, tôi sắp chết rồi." Lý Ngọc Mai cười khổ. "Tôi nói rồi, không chết được, hai chúng ta sẽ không chết đầu." Tân Trạm cười nói, tay khoác lên vai cô ấy. "Anh làm gì vậy?" Lý Ngọc Mai có chút ngại ngùng. "Cô sẽ biết ngay thôi"



Lý Ngọc Mai có chút do dự, cuối cùng cũng không dám lỗ màng bỏ cánh tay Tần Trạm xuống. "Hai người tán gấu xong chưa?" Ngộ Đạo Văn cười lạnh: "Tôi rất lấy làm tiếc khi phải nói cho hai người biết, hai người không sống nổi đâu." "Xông lên cho tôi." Ngộ Đạo Văn vừa dứt lời, lập tức mấy tên võ giả xông lên phía trước. Cùng lúc đó, khỏe miệng Tân Trạm nhếch lên một nụ cười châm biếm.






Mấy tên võ giả gầm thét xông đến, Tân Trạm khẽ chuyển động một chút, một cô uy áp cuồn cuộn bất ngờ được phóng thích.



Rung động trong đôi mắt của Lý Ngọc Mai.






Một cỗ sóng gợn vô hình tỏa ra từ vị trí Tần Trạm xông tới bốn phía



Làn sóng chấn động ấy đã khiến mặt đất rung động kịch liệt, những hòa thượng kia cũng bị chấn động, toàn bộ ngã sập xuống đất. Dường như trọng lực bị tăng lên gấp trăm lần, bọn họ đều năm sống soài dưới đất, khôn thể ngóc đầu dạy nổi "Cảnh, cảnh giới Hóa Cảnh. Tu vi của cậu là gì?" Ngộ Đạo Văn cũng ngã xuống mặt đất, sắc mặt biến đổi, cảm thấy vô cùng khó tin.






Mười mấy võ giả, bao gồm cả người đạt được một nửa cảnh giới Hóa Cảnh đều ngã xuống đất chỉ trong một giây. Tân Trạm là cảnh giới gì đây? Lý Ngọc Mai lúc này mới có phản ứng, đôi mắt đẹp trừng lớn, kinh ngạc nhìn anh. “Anh là Hóa Cảnh, tên là Tân Trạm, vậy anh chính là Tân



Trạm kia sao?










Lý Ngọc Mai như thể bị sét đánh.



Cô ấy không ngờ rằng thần tượng trong lòng mình bấy lâu nay lại đang đứng trước mặt mình.






Tần Trạm vươn tay, bắt lấy trong không trung.



Lập tức, Ngộ Đạo Văn liền bị lôi tới trước mặt anh. "Đừng giết tôi, đừng giết tôi." Sắc mặt hạn ta trắng bệch, không ngừng giãy dụa "Đừng quên rằng nếu anh giết tôi, anh cũng sẽ biến thành ma đầu. Ngộ Đạo Văn lại lên tiếng uy hiếp






Tần Trạm thờ ơ nhìn hắn ta, nâng tay chỉ vào mi tâm của Linh khí đột nhiên mạnh mẽ truyền đến đầu hắn ta, hút lấy han ta trí nhớ của hắn ta. “Thì ra là vậy"



Tân Trạm buông tay, khiến Ngộ Đạo Văn xụi lơ rơi xuống mặt đất.






Sau đó anh phất tay, khiến tất cả những hòa thượng kia đều chết trong tích tắc. "Tân Trạm, anh có kế hoạch gì không?"



Lý Ngọc Mai hỏi: "Hay là chúng ta đi tìm thống lĩnh Trương tố giác bọn họ." "Em có dám khẳng định rằng thống lĩnh Trương và bọn chúng không phải cùng một giuộc không?"






Lời nói của Tần Trạm lập tức khiến cô sững sờ.



Tuy thưởng ngày thống lĩnh Trương là một người bảo sao nghe vậy, tính cách lại yếu đuối, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ.






Cho dù là vậy, trong lòng Lý Ngọc Mai cô cũng không để tâm "Tuy nhiên tôi có cách khiến ông ấy không thể không giữ lời." Tần Trạm cười nói: "Âm Thuần, cậu giúp tôi một việc " "Tôi sớm biết thừa anh mang theo tôi đi không phải là để tôi đi tìm thi thể con trai." Âm Thuần bất lực nói. Sau đó anh ta chui ra từ người Tân Trạm, dưới ánh mặt kinh ngạc của Lý Ngọc Mai, thi triển thuật pháp.



Ngay lập tức, đám người Ngộ Đạo Văn liền đứng dậy, ánh mặt mang vẻ ngây dại.






Trong lúc đó, ở bên kia ngọn núi cũng đang xảy ra một trận chiến kịch liệt. "Ma nữ kia, hãy nhận lấy cái chết từ ta



Một thân hình bay lên, tiếng vũ khí va chạm nhau không ngót.






Mấy tên võ giả bao vây xung quanh một thân ảnh xinh đẹp. Khung cảnh vô cùng ác liệt, hai bên không ngừng chém giết lẫn nhau. "Tôi không muốn đả thương đến mạng sống các người, đừng có ép tôi phải ra tay giết các người. Gương mặt cô ta lạnh như băng, sau khi đả thương một tên võ giả liên lạnh lùng mở miệng nói. "Ha ha, cô giết chết nhiều người nhà họ Trương chúng tôi như vậy, giờ lại còn ra vẻ từ bị lương thiện sao?" Một võ giả nhẹ răng cười nói. "Còn có cả mạng của chồng tôi nữa." Một nữ giả dường như phát điên lên, đôi mắt đỏ ngầu, xông lên phía trước. "Tôi không giết chồng của cô." Ngu Như Mỹ nhăn mày, đúng lúc thân ảnh kia vọt tới thì từ xa, một bóng hình xông đến Một sức mạnh to lớn ập đến, tấn công vào lung cô ta.



Cô ta lập tức phun ra máu, thân thể lao về phía trước, vội vàng chạy trốn vào vách núi.






Mọi người muốn nhanh chóng đuổi theo truy kích, chỉ thấy Giác Mộc Thành bước ra. "Các người không cần lo lắng, cô gái này chỉ còn một đường chết. Chúng ta chỉ cần chậm rãi lên núi là có thể bắt được cô ta, không cần ép cô ta quá, chó cùng rút giậu "Vẫn là thầy Giác Mộc Thành nói đúng, chúng ta quá lỗi




1808441196.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK