“Hiện tại bộ dạng ta thế này. Ông lại bảo chỉ mượn một lát, mượn rồi sẽ trả lại ta cả linh tệ. Ông thật tốt bụng quá đấy”
Tân Trạm châm biếm nói.
“Lão đây là hậu duệ của Linh Lung tiên các, không phải là sửa sang ma tu giết người. Ta cũng buộc phải như vậy thôi.”
Ông ta thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tân Trạm tò mò hỏi.
“Vậy tôi chỉ có thể ở chỗ này chờ đạo hữu thôi. Chuyện mấy ngày nay cứ thế bị hoãn lại, ta e rằng đạo hữu đây cũng không muốn vậy đâu” Ông ta cười nói.
“Chi bằng đạo hữu cứ suy nghĩ kỹ lại chút đi. Tôi dám thề với tổ tiên rằng tôi sẽ không bao giờ vi phạm lời hứa của mình”
“Sư phụ, người cùng hắn thương lượng làm gì chứ? Hắn bị nhốt trong lồng. Chúng ta cứ trực tiếp uy hiếp hắn, hắn cũng đâu có cách nào phản kháng”
Nhìn thấy lão nhân gia không ngừng thuyết phục Tân Trạm, hai nữ đệ tử trẻ tuổi hiển nhiên khá nóng nảy, nàng cau mày nói.
“Im đi, ta đã nói bao nhiêu lần rằng chúng ta là những tu sĩ luyện khí , vũ khí được sử dụng trong tay con người. Nếu chúng ta chỉ biết bạo ngược và chuyên tâm giết chóc thì việc luyện khí sẽ nhuốm đầy máu, nếu người tu luyện bị vũ khí phản phệ con người sẽ rơi vào ma đạo.”
Ông lão có chút tức giận nói: “Muốn luyện chế, muốn đạt được điều gì thì phải học cách bình tình, chính nghĩa. Với tâm tính này, luyện khí mới có thể chính trực, không bị tà ma xâm nhập”
“Nếu chiếc nhẫn cổ này đối với tôi không quá quan trọng, tôi sẽ không dùng cách này. Không phải mục đích gài bãy anh ta. Đối mặt với kẻ yếu, tôi nhất định phải ngay thẳng”
“Sư phụ, con sai rồi”
Thiếu nữ bị ông ta khiển trách, vẻ mặt đầy xấu hổ, cúi đầu xin lỗi.
“Những gì người làm sự phụ như ông nói quả là có chút thú vị” Tân Trạm bị nhốt trong lồng nghe vậy cũng thấy khá hứng thú.
Theo dõi anh, bắt nhốt anh, kết quả chẳng đánh cũng chẳng mảng mà lại đi cầu xin anh cho mượn nhẫn cổ, ông lão này thực sự rất kỳ quái.
“Vậy đạo hữu quyết định như thế nào?” Lão nhân cười nói: “Cậu mua pháp bảo cứu mạng, nhất định phải có việc gấp, ở đây tiêu hao thời gian sẽ không tốt đâu”
“Ông nói đúng, ta thật sự là không có thời gian để chờ đợi, nhưng lại không muốn cho ông thứ này” Tân Trạm trực tiếp ngồi xuống trong lồng, cười nói: “Cho nên, ta muốn chọn phương án thứ ba”
Vừa nói, một đám sương mù trắng xóa đột nhiên từ trong cơ thể Tân Trạm bùng lên, sương mù tản ra, xuyên qua ngục thất, tứ phía bao phủ lấy lão già và hai nữ đệ tử.
“Cái lồng của ông đúng là đủ vững chắc. Nếu nó thực sự nhốt chặt tôi, tôi sẽ không dễ dàng thoát ra. Đáng tiếc thứ mà ông nhốt lại không phải tôi.”
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau ba người.
“Không tốt, bị lừa rồi”
Sắc mặt ông lão hơi thay đổi, ông ta nhìn lại lần thứ hai, chỉ phát hiện thứ bị giam giữ bên trong lồng giam nào có phải là Tân Trạm, rõ ràng là một con rối.
Tuy nhiên, thứ này cực kỳ tinh xảo, ngay cả hậu duệ của Linh Lung tiên các như ông ta, trước đó cũng không phát giác ra manh mối.
Hai tiếng nổ vang, cùng với sự trợ giúp của làn sương trắng, khi Tân Trạm đáp xuống đã mang theo hai nữ tu bay đi mất. Trong quá trình lưu chuyển linh khí, trực tiếp đem hai người này phong bế chặt chẽ.
Sau đó, Tân Trạm lao thẳng tới chỗ ông lão.
Một cái tay chụp lấy bả vai ông lão, định khống chế người này.
Nhưng ngay khi bàn tay của Tân Trạm sắp đáp xuống, anh giật mình, vội rút tay về, đột nhiên lui về phía sau.