“Nếu không bán thì đừng hòng đi”
Nói dứt lời, Diệp Phong bất ngờ ra tay, tu vi nhất phẩm của cảnh giới hợp thể bùng nổ mạnh mẽ, bàn tay vươn về phía vai của Tân Trạm.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh khổng lồ dâng lên, định ghì Tân Trạm xuống đất, làm anh mất hết mặt mũi.
Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lùng, chuẩn bị sử dụng tia lửa.
Đúng vào lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện phía trước Tân Trạm.
“Nhược Mỹ, em cản tôi vì thằng khốn này à?”
Diệp Phong sững sờ, tiếp đó cảm thấy vừa thẹn vừa giận, bàn tay khựng lại giữa không trung.
“Cậu chủ Diệp, anh đang làm gì vậy?” Vẻ mặt Lương Nhược Mỹ bình thản, nhưng sâu trong ánh mắt toát lên vẻ bực bội.
Nhưng lúc này đây đúng giữa những cảm xúc căm phẫn và đố kị, Diệp Phong không hề chú ý đến tâm trạng của Lương Nhược Mỹ.
Anh ta cười mỉa mai: “Nhược Mỹ, rõ ràng thằng ranh này cố tình gây khó dễ cho em, loại thường dân chợ búa này tôi gặp nhiều rồi, điêu ngoa gian trá, ưa giở trò láu cá, khốn nạn lắm. Chỉ cần tôi uốn nắn nhẹ nhàng là anh ta sẽ lập tức biết điều nhường lại phong linh châu cho em ngay”
“Cũng có nghĩa là anh muốn ra tay đánh anh ta?” Lương Nhược Mỹ nói.
“Đúng thế, phạt nhẹ một chút, không lấy mạng của anh ta đâu” Diệp Phong trả lời vô tư.
“Dám hỏi cậu chủ Diệp, anh ta đã làm gì sai mà anh muốn ra tay đánh anh ta?” Lương Nhược Mỹ sa sầm mặt xuống.
“Hay chỉ vì anh là cậu chủ nhà họ Diệp, còn người ta chẳng qua là một tan tu bình thường, anh ta không muốn trao đổi là anh tha hồ làm xăng làm bậy, up hiếp, ép buộc?”
Diệp Phong bỗng ngẩn người ra, anh ta không ngờ Lương Nhược Mỹ lại phản ứng như thế này.
Mình đứng ra đóng vai ác, lấy phong linh châu cho người †a, ấy thế mà Lương Nhược Mỹ lại tức giận?
“Diệp Phong, anh làm tôi quá thất vọng”
Lương Nhược Mỹ bực bội nói: “Có thể viên phong linh châu này quan trọng đối với tôi, nhưng bán hay không bán hoàn toàn là quyền tự do của cậu Tần, nếu anh có ý nghĩ đó thì tôi chỉ có thể nghỉ ngờ không biết có phải mình đã nhìn nhầm người rồi hay không thôi.
“Bây giờ, cho dù cậu Tân có đưa vật này cho tôi thì tôi cũng không cần nữa. Còn anh, hãy trở về và bình tĩnh lại đi.
“Cậu Tân, xin thứ lỗi”
Lương Nhược Mỹ lại làm động tác chào Tân Trạm một lần nữa rồi tức tối bỏ đi.
Sắc mặt Diệp Phong tái nhợt, bị Lương Nhược Mỹ mắng nhiếc công khai khiến anh ta cảm thấy mất mặt vô cùng.
Bị người đẹp khinh thường, lên mặt dạy dỗ rất mất mặt, nhưng điều khiến Diệp Phong tức giận hơn cả là Tân Trạm.
Nếu như Tân Trạm không khăng khăng từ chối thì đâu có chuyện anh ta xấu mặt với người đẹp.
Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn chằm chằm Tân Trạm, rồi phất tay áo và cũng sải bước bỏ đi.
Không được phép ra tay trên tiên chu, nếu không thì anh ta đã đánh Tân Trạm tan nát tơi bời.
“Thằng ôn con này, mày cứ đợi đấy.”
“Lương Nhược Mỹ cũng có cá tính đấy, khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình”
Từ đầu đến cuối Tân Trạm không hé răng nửa lời. Ban đầu, anh còn tưởng hai người này phối hợp với nhau, kẻ tung người hứng, đến cướp phong linh châu.
Nhưng thấy cuối cùng Lương Nhược Mỹ trở mặt với Diệp Phong, vẻ mặt tức giận và thất vọng đó không phải là diễn.