Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331



“Không muốn chết thì lập tức cút!” Tân Thành khẽ quát.



Hai người đều nhũn cả hai chân, không ngừng lùi về phía sau định chạy trốn.



Nhưng vào lúc này, thân thể Tân Thành đột nhiên run lên, hình như không khống chế được mà khóe miệng tràn ra một tia máu.



Sau đó mặt anh tái đi, ngay lập tức lùi vào trong rừng.



“Hắn nhất định đã thi triển tuyệt chiêu, bây giờ bị thương nặng, chỉ là chống đỡ thôi.”



Cậu Trịnh kia phản ứng lại, không khỏi kêu lên.



“Đuổi theo!” Người đàn ông còn lại vẻ mặt xấu hổ, hẳn thế mà bị một tên cảnh xuất khiếu lừa gạt, hai người đều đuổi theo vào rừng.



“Lấy hai tên ngu xuẩn này làm vật chắn cho mình cũng không tệ Trong rừng, Tân Thành lau vết máu trên khóe miệng, lúc này vẻ mặt vân như thường, nào có dấu vết bị thương nào.



Trảm thứ tám này khi hắn ở Nguyên Anh cảnh đúng là thực sự có phản phệ, nhưng lấy tu vi trước mắt của anh thi triển vài lần nữa cũng không có ảnh hưởng gì.



“Để hai tên ngu xuẩn đuổi theo đi, chúng ta đi dưới lòng đất.”



Cơ thể Tân Trạm lóe lên, lao vào trong sơn cốc.



Lúc này trên bầu trời vẫn không ngừng tranh đấu, khi thì có thi thể yêu ưng rơi xuống, cũng có một vài tu sĩ bất hạnh bỏ mình.



Toàn thân Tân Thành dán đầy bùa, đè nén hơi thở, không ngừng đi về phía trước.



Cuối cùng, anh đã đến nơi mà trước đây đã từng phát hiện ra sơn động, thân thể lắc lư tiến vào trong lần nữa.



Lối rẽ ngầm rất nhiều, quả thực thông cả bốn phía nhưng Tân Thành đã có kinh nghiệm lúc trước, rất nhanh đi tới mép hang có tia sấm lóe lên.



“Chẳng trách lôi ưng Tử Vũ kia lại dám để quả Lôi Nguyên này lại.”



Lúc này Tân Thành thi triển thuật ẩn thân rồi lùi vào một thông đạo ở sơn động.



Ba quả Lôi Nguyên vẫn sinh trưởng ở trong rễ, nhưng vị trí này vốn của lôi ưng Tử Vũ, lôi ưng hai đầu cảnh thần phó phân tam phẩm đang canh giữ ở đây.



“Hai đầu tam phẩm, hơi khó đối phó.” Phù Ma lắc đầu nói.



“Không sao, có người sẽ đối phó giúp chúng ta” Tân Thành thản nhiên đáp lại.



Sau khi tiến vào trong lòng đất, anh đã rắc rất nhiều con rối Giáp Trùng, mục đích cũng không phải dò xét lôi ưng mà là cảm nhận mỗi cửa động.



Anh đã cảm nhận được có ít nhất ba bóng người đều rơi vào trong sơn động.



Nhìn vào trận chiến, lôi ưng này bị tiêu diệt là chuyện sớm muộn, người thông minh cảnh thần phó phân tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội có được kho báu này.



“Lúc này, liền xem ai kiên nhãn hơn”



Tân Thành hít vào một hơi, ngoại trừ anh hẳn là không có cảnh xuất khiếu nào có lá gan tiến vào đây nữa.



Hơn nửa bọn họ không có tin tức, cũng không nhất định có thể tức khắc lĩnh ngộ được nơi này có bảo vật.



Trước tình hình đối mặt đều là đối thủ cảnh thần phó phân, chính anh cũng chỉ có thể yên lặng nhìn diễn biến.



Thân ở dưới lòng đất cũng có thể cảm ứng được trận chiến phía trên, mà lúc tiếng động chiến đấu càng phát ra yếu ớt thì một bóng người cuối cùng cũng không kiên trì nổi.



Anh đột nhiên lao ra, thân thể luồn vào tia sấm đầy trời liền chộp tới hướng quả Lôi Nguyên.



Xem ra anh muốn dựa vào tốc độ lấy một quả Lôi Nguyên đi.



Chưa kể, đây là một quyết định sáng suốt.
Chương 1332



Tốc độ của người này nhanh đến mức ngay cả Thị Huyết lôi ưng hai đầu kia cũng không kịp phản ứng.



Nhưng được nửa đường, không chỉ có yêu thú.



Xẹt! Ở một bên của hang động, một tia sáng đột nhiên bay ra chuẩn xác dừng ở trên người thân ảnh.



“Á!”



Người nọ cũng không ngờ có người khác ra tay, anh ta kêu đau một tiếng, bay ngược ra ngoài.



“Đạo hữu, tôi chỉ lấy một quả trong đó, vì sao phải làm khó dễ tôi.”



Người nọ tức giận kêu lên.



Lúc này, đương nhiên không có ai trả lời chất vấn của anh ta.



Thay vào đó, yêu thú hai đầu phản ứng kịp, phẫn nộ đánh về phía anh ta.



Nhìn thấy yêu thú bị thu hút lực chú ý, hai bóng mờ trong hang lại xuất hiện.



Hai người dường như đã hẹn trước, sau khi bay ra liền đi thẳng đến chỗ quả Lôi Nguyên.



Thị Huyết lôi ưng hai đầu phát ra tiếng gầm giận dữ, trong đó một đầu bỏ qua người này vọt tới hướng hai người kia.



Nhưng hai người này đã tách ra, lôi ưng này chỉ ứng phó được một người, tên còn lại thì bay về phía quả Lôi Nguyên.



“Ha ha, chư vị đạo hữu, quả Lôi Nguyên này vẫn là để tôi lấy đi thôi.”



Người này cười to, đưa tay chộp tới quả Lôi Nguyên.



“Đạo hữu, vật ấy nên để tôi lấy thì tốt hơn”



Nhưng vào lúc này, dưới mặt đất nơi đặt quả Lôi Nguyên, mặt đất đột nhiên rung động, bùn đất nổ tung tóe ầm ầm.



Một bóng người bỗng nhiên bay ra từ mặt đất, một chưởng đánh bay người này.



Trong phút chốc, tại nơi động sấm chớp này đã trải qua mấy lần biến chuyển bất ngờ.



“Kẻ dưới lòng đất này, rất mạnh”



Đồng tử Tân Thành co rụt lại, dù cho có con rối chính anh thả ra nhưng anh cũng không phát hiện ra người này, không biết đã trốn phía dưới quả Lôi Nguyên khi nào.



“Muốn đánh lén tôi để lấy được thứ này à, năm mơ”



Tu vi người nọ bị người dưới đất đánh bay cũng không thấp, quả nhiên không bị thương nặng, anh ta nổi dậy gầm một tiếng, cuốn lấy người này.



Trong phút chốc, hiện trường trở nên hỗn loạn, ai nấy cũng đều bị đối thủ quấn lấy, không có cơ hội lấy được quả Lôi Nguyên kia.



“Bây giờ đúng là cơ hội tốt nhất để ra tay”



Tân Thành không hề do dự, tận dụng thời cơ.



Ngôi sao chớp động ở mi tâm anh, tiên khí tựa như không giới hạn, biến thuật ẩn thân chuyển đến cực hạn.



Dòng tiên khí khó khăn lắm mới tích cóp được, đến tia tinh mang thứ tám lại dần suy yếu.



Nhưng lúc này Tân Thành đã không quản được điều đó nữa.



Mục tiêu của anh chỉ có một, quả Lôi Nguyên!



Xẹt! Tân Thành thi triển quyết Càn Khôn Di Chuyển, thân hình nhoáng một cái đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh quả Lôi Nguyên.



“Dừng tay!”



Bốn người ở đây lập tức phát hiện ra Tân Thành, kinh sợ hét toáng lên.



Hai người trong đó lại liều mạng hướng về phía Tân Thành ra tay.
Chương 1333



‘Vẻ mặt Tân Thành bình tĩnh, phất tay ném ra một lượng lớn con rối, giống như là lá chắn thịt, ngăn chặn sự tấn công của những người này.



Đồng thời đưa tay trực tiếp bắt lấy rễ sinh trưởng của quả Lôi Nguyên.



Mãnh mẽ lôi xuống.



1333-truyen-ky.jpg




Khi tên kia đứng dậy lao tới thì Tân Thành đã đi trước một bước.



Người nọ cũng quyết đoán, cầm lấy quả còn lại rồi lao về phía Tân Thành đánh tới.



Anh rất tham lam, định lấy hết toàn bộ.



“Hai tên khốn nạn chết tiệt, để quả Lôi Nguyên lại cho ta!”



Tu sĩ còn lại và lôi ưng đều tức giận, ngừng công kích lẫn nhau, tất cả đều vọt tới phía Tân Thành.



Vô số linh quang lấp lánh đuổi theo Tân Thành.



Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Tân Thành cũng bị đuổi kịp.



“Bạo!”



Tân Thành lộ ra vẻ tàn nhẫn, bóp nát lá bùa trong lòng bàn tay, kích nổ những lá bùa đã được cất giấu từ sớm ở mọi nơi trong hang động.



Đùng đùng!



Giữa một chuỗi tiếng nổ, mặt đất rung lên, cột sập, bùn đất phía trên bắt đầu rơi xuống, trong nháy mắt, mặt đất liền âm ầm sụp xuống.



Mặc cho những người này rít gào phẫn nộ như thế nào, bóng dáng Tân Thành lóe lên, thở mấy cái đã bay ra khỏi khu vực này.



Lúc này ở trên không trung, tranh đấu cũng trở nên gay cấn.



Vương Ngọc cùng lôi ưng Tử Vũ kia đều có tu vi cảnh thần phó phân lục phẩm, khó phân thắng bại, đều bị thương nặng.



Khi mặt đất sụp đổ, tất cả mọi người đều chú ý đến biến đổi của mặt đất.



“Ác”



Trên bầu trời, trong mắt Thị Huyết lôi ưng Tử Vũ kia cũng lộ vẻ kinh sợ.



Nó cảm nhận được dị động của mặt đất, vô cùng phẫn nộ hét một tiếng, nháy mắt bỏ qua Vương Ngọc mà đáp xuống.



Tuy nhiên, nó chỉ nhìn lướt qua mặt đất, nhưng không lao vào mà lập tức phân tán thần thức.



Thần thức này giống như sóng nước, trong nháy mắt lan tràn ra tứ phía, không ai có thể tránh khỏi.



“Không ổn!”



Tân Thành chỉ cảm thấy thân thể run lên, thần thức kia cũng bao trùm cả anh.



Thị Huyết lôi ưng Tử Vũ kia đưa mắt ưng nhìn về phía anh.



“Thằng nhóc này phát hiện quả Lôi Nguyên ở chỗ tôi rồi sao?”



Tân Thành cả kinh, bị Lôi Ưng nhìn chằm chằm, sống lưng lập tức lạnh lẽo, cảm giác khủng hoảng lan tràn khắp cơ thể.
Chương 1334



“Là do tay tôi cầm quả Lôi Nguyên bị dính mùi hay là nó có bí pháp dì đó?”



Tân Thành không kịp nghĩ nhiều, bay về phía sau.



Bản thân chiếm lấy quả Lôi Nguyên, kế hoạch từ đầu đến cuối khá hoàn mỹ nhưng anh bỗng dưng bị lôi ưng đuổi theo công kích.



Cho dù lôi ưng không biết nói thì kẻ ngu cũng biết, thân phận anh có vấn đề.



“Mọi người mặc kệ nó, để nó chạy đi!” Lúc này có tu sĩ mở miệng kên lên.



Anh không biết tại sao, còn tưởng rằng lôi ưng chỉ là nhìn thấy đại thế đã mất nên tìm một chỗ có ít người phá vòng vây.



Dù sao phương hướng mà Tân Thành lựa chọn cũng là nơi có tu sĩ.



“Nếu như chạy xuống dưới, sớm muộn gì những người này cũng phát hiện”



Đôi mắt Tân Thành nảy sinh ác độc, trước mắt chỉ còn một cách tốt nhất.



Liều mạng!



Chỉ có giết lôi ưng Tử Vũ này mới thì mọi người mới có thể không phát hiện vấn đề.



“Yêu thú này đã trọng thương, để tôi giết nó!”



Tân Thành đột nhiên bay lên, anh hét lớn một tiếng, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người anh phóng về phía Thị Huyết lôi ưng cảnh thần phó phân lục phẩm này.



“Tên này đang muốn chết phải khôn: “Hắn mới cảnh xuất khiếu, cũng dám đối phó với con thú này”



Tất cả đều khiếp sợ không tin được.



Cho dù con Thị Huyết lôi ưng này bị thương nặng, Tân Thành cũng không thể đối phó được.



Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả tu sĩ ngưng chiến đều đưa mắt nhìn về phía Tân Thành.



“Bây giờ tu vi của nó có lẽ đã gần ở cảnh thần phó phân tứ phẩm, tôi cũng không phải không có cơ hội.”



Tân Thành cắn răng, trọng thương lục phẩm cũng không phải chính hắn có thể đối phó được, nhưng vì để không bại lộ chỉ đành hợp lại!



“Mũi kiếm gió lốc!”



Tân Thành khẽ quát một tiếng, lần này ngoại trừ kiếm Thanh Đồng không thích hợp với kiếm trận, còn có trường kiếm màu vàng vẫn chưa nghiên cứu rõ kia.



Bao gồm cả hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long, cộng với chín mươi chín kiếm tổ Nam Kha, kết hợp với hơn một ngàn phi kiếm anh tạo xuất ra toàn bộ.



Nhất thời, trường kiếm xung quanh Tân Thành như rừng, muôn vàn kiếm quang lóng lánh, rực rỡ như ánh mặt trời.



Sau đó ngón tay Tân Thành điểm nhẹ, nhưng thanh phi kiếm hình thành một đầu Kiếm Long bao vây anh ở trong rồi lao tới Thị Huyết lôi ưng xung sát.



Con Huyết Lôi Ưng cũng vô cùng tức giận, phát ra một tiếng kêu phẫn nộ rồi dùng móng vuốt sắc nhọn của mình tấn công vào Kiếm Long bên ngoài cơ thể Tân Trạm.



Đối với nó, gã thối tha này tới trộm quả Lôi Nguyên, lại còn dám ra tay với mình, quả thực là tự tìm cái chết.



Bịch bịch bịch!



Móng vuốt của Huyết Lôi Ưng lướt qua nơi nào, những phi kiếm liền giống như phế liệu vỡ tan thành từng mảnh đến đấy.



Trong số đó, có cả những phi kiếm do chính họ chế tạo và Nam Kha Tổ Kiếm.



Nhưng những thứ này đều không thể ngăn được Liệp Ưng.



Khoảng cách thực lực giữa hai bên thực sự quá lớn.



Mặc dù tâm huyết suốt bao lâu của mình đã bị yêu ưng này phá hủy, giữa mi tâm Tân Trạm vẫn lấp lóe tia sáng hình thanh kiếm, ánh mắt vô cùng kiên định.



Anh không quan tâm tới những chiếc phi kiếm bị phá hủy, trong đầu lúc này chỉ có một mục tiêu duy nhất.

Chương 1335

“Giết!”

Tân Trạm khẽ gầm lên, theo khoảng cách càng lúc càng gần với Lôi Ưng, Những phi kiếm xung quanh cơ thể càng lúc càng vỡ nát một cách nhanh chóng.

Vô vàn phi kiếm hóa thành mảnh vụn tuôn rơi, cũng giúp Tân Trạm chỉ còn cách Lôi Ưng một bước.

“Viêm Hoàng Chỉ!”

Tân Trạm chậm rãi đưa tay ra, trước đầu ngón tay xuất hiện cả U Lam Minh Hỏa và Vĩnh Dạ Cực Hỏa, bọn họ quấn quít lấy nhau, hòa lẫn vào nhau, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ giống như xoắn ốc.

Mà Tân Trạm cũng vì thế mà mặt mày tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Để thi triển một chiêu này, anh đã phải tiêu hao tám phần linh lực và thần thức của mình chỉ trong chớp mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Tân Trạm sử dụng nó.

Khoảnh khắc hai ngọn lửa ngưng tụ và hợp nhất, cả đất trời dường như đều trở nên tĩnh lặng.

“Đây là chiêu thức gì vậy?”

Không ít tu sĩ đang ở cảnh thần phó phân thấy một màn này phải lộ ra vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi.

Chiêu thức này của Tân Trạm, bọn họ chỉ nhìn thôi đã cảm thấy được sự nguy hiểm, nhưng rõ ràng Tân Trạm mới chỉ có Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm.

Âm một tiếng, tia sáng rực rỡ cắt ngang bầu trời, ập xuống Lôi Ưng.

Viêm Hoàng Chỉ lóe lên trong nháy mắt liền xuyên qua người.

Sau đó, Lôi Ưng ở giữa không trung, ngừng lại trong chốc lát.

“Thành công hay thất bại?”

Nhìn thấy Viêm Hoàng Chỉ rốt cục biến mất trên không trung, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc.

Âm!

Nhưng ngay sau đó, cơ thể Lôi Ưng bỗng đột nhiên bốc cháy.

Một nửa màu xanh lam, một nửa màu đen tuyền!

Lôi Ưng vô cùng hoảng sợ, gào thét đầy kinh hãi, ngọn lửa ấy lợi hại đến mức khiến nó cảm thấy tử vong như gần kề trước mắt.

Hơn nữa vật này không dính vào cơ thể, mà từ trong cơ thể bộc phát ra bên ngoài.

Dù là người hay yêu thú thì nội tạng luôn là bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể.

Nó bỏ qua việc giết chết Tân Trạm, liều mạng vận chuyển hơi thở muốn dập tắt ngọn lửa.

Nếu không lửa cứ tiếp tục cháy thế này, nó sẽ thật sự chết mất, đến lúc đó còn nói gì đến quả Lôi Nguyên?

Ngọn lửa do Tân Trạm phóng ra dưới luồng linh khí mạnh mẽ của đối phương, cuối cùng cũng có khuynh hướng bị dập tắt.

Cho dù Viêm Hoàng Chỉ vô cùng mạnh mẽ, nhưng tu vi của Tân Trạm lại chênh lệch quá nhiều.

“Nghiệt súc, chịu chết đi!”

Đúng lúc này, bóng dáng Vương Ngọc đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Lôi Ưng, sau đó hung hăng võ một chưởng xuống.

Một chưởng này trong chớp mắt đã hóa thành đồi núi, ầm ập đổ xuống người Lôi Ưng.

Con thú này rốt cuộc không còn năng lực khống chế ngọn lửa nữa, dưới hai đòn tấn công liên tiếp, nó lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, thở vài nhịp đã hóa thành tro.

Một con Huyết Lôi Ưng ở cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong, cứ thế liền chết.

Cả đất trời phảng phất đều tĩnh lặng, tất cả tu sĩ không ai kịp phản ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK