Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1630



Cho dù tiên thảo ở nơi đây có nhiều đến mức nào đi nữa, hơn bốn trăm tu sĩ điên cuồng cướp đoạt cũng rất nhanh liền không còn một cây.



“Xem ra Như Ý Tiên Tôn mặc dù tác phong làm việc có hơi tùy ý nhưng mỗi khi qua một khảo nghiệm sẽ cho chúng ta phần thưởng không tệ” Một tu sĩ lấy được không ít tiên thảo cười híp mắt nói.



Lúc ở trong núi có không ít người lấy được bản nguyên châu, đến nơi này thì hầu như tất cả mọi người đều lấy được tiên thảo, không ít khảo nghiệm tiếp theo lại sẽ thưởng cái gì, không phải là công pháp đó chứ.



Không ít tu sĩ nghĩ đến đây theo bản năng nhìn Tân Trạm một cái.



Vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy, truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn có lẽ là Tống Linh Thông hoặc là Sài Chính Đạo lấy được như ai biết từ đâu bất ngờ xuất hiện một tu sĩ đeo mặt nạ quỷ thế này.



Mặc dù tu vi không cao nhưng lại tâm cơ thâm trầm, có dũng có mưu, nói không chừng sẽ trở thành kẻ địch mạnh nhất của hai nhà họ Tống, Sài.



Sài Chính Đạo và Tống Linh Thông liếc mắt nhìn nhau, cũng nhận ra được suy nghĩ của nhau.



Tân Trạm không để ý ánh mắt của mọi người mà sau khi cất kỹ tiên thảo liền quay đầu nhìn hai vòng xoáy kia một cái.



Anh luôn có cảm giác hai vòng xoáy đó không hề đơn giản như mọi người nghĩ.



Mọi người tiếp tục bay về phía trước, bóng dáng của Như Ý Tiên Tôn trôi lơ lửng cách đó không xa.



Không lâu sau bọn họ liền tiến tới trước mặt tiên tôn.



“Chúc mừng những người đã thông qua khảo hạch thứ hai, chỉ là người còn sót lại so với tưởng tượng của tôi hình như có hơi nhiều” Như Ý Tiên Tôn cười như không quét qua mọi người phía dưới một vòng.



Chuyện này khiến không ít người lúng túng, nếu không nhờ Tân Trạm, trước khi cây hương cháy hết chắc chắn sẽ có nhiều người thử một của, như vậy đúng là sẽ chết mất không ít.



“Chẳng qua không sao, những khảo nghiệm tiếp theo, cho dù các người có bao nhiêu người thì cũng chỉ có năm người thắng cuối cùng”



Như Ý Tiên Tôn vung tay lên.



Trong chớp mắt, nơi đất đai mênh mông rộng lớn phía xa xa xuất hiện năm vòng xoáy to lớn, trôi lơ lửng giữa không trung, có chiều dài khoảng chừng năm trượng.



Hoàn toàn khác với vòng xoáy đen thui trước kia, bên trong năm vòng xoáy này tản ra hơi thở không giống nhau và màu sắc rực rỡ.



Có vô cùng nóng bỏng, có lạnh băng thấu xương, mà bên trong vòng xoáy thì lại lộ dáng vẻ trời đất khác nhau.



“Bản tiên tôn nắm giữ bản nguyên ngũ hành, hơn nữa cũng đã tu luyện đến trình độ cao nhất, bên trong năm vòng xoáy kia chính là năm loại lực lượng bản nguyên của tôi, bây giờ các người tiến vào trong đó tìm được thuộc tính tinh túy nhất của mỗi loại bản nguyên trong trời đất và mang ra đây”



“Mà người nắm giữ tinh túy ngũ hành này sẽ là năm đệ tử nhận truyền thừa của tôi”



Lời của Như Ý Tiên Tôn lập tức khiến mọi người cuồng loạn.



Hơn bốn trăm tu sĩ, chỉ để lại năm người, một khi bản thâm tìm được cái gọi là tinh túy liên có thể lấy được một trong năm tư cách nhận được truyền thừa chính thống của đại năng Cảnh giới Độ Kiếp.



Lần này, nhờ có kinh nghiệm lần trước, rất nhiều tu sĩ đều cố gắng nhớ kỹ từng lời nói của Như Ý Tiên Tôn, không dám bỏ sót một chữ nào.



“Có thể đại diện cho tinh túy của bản nguyên lực, nếu là thuộc tính thủy thì nhất định là Cực Thủy, còn nếu là thuộc tính hỏa thì chắc chăn là Chí hỏa.



“Tốt lắm, khảo hạch bắt đầu, khảo nghiệm lần này không hạn chế thời gian cho đến khi các người tìm được những thứ này, bản tiên tôn sẽ chờ các người trong cung điện màu đen ở phía xa kia”



Như Ý Tiên Tôn vung tay lên, lại lần nữa biến mất.



Mà mọi người nhìn theo phương hướng ngón tay ông ta chỉ cũng chú ý đến ở phía cuối vùng đất màu đen có một tòa cung điện đen kịt, xem ra nơi đó chính là địa điểm cuối cùng.
Chương 1631



“Tôi cũng không giỏi bản nguyên ngũ hành, xem ra đã định trước là vô duyên với truyền thừa của vị đại năng này rồi, hai người suy nghĩ thế nào?” Nhiếp Phong Đình bất đắc dĩ nói.



Chẳng qua anh ta ngược lại cũng không có mất mác quá lớn, lần này tiến vào mộ địa của đại năng, bản thân anh ta đã lấy được không ít tiên thảo, còn kiếm được bản nguyên châu đã vô cùng đáng giá.



“Tân Trạm, anh muốn đi thế giới nào, chúng tôi giúp anh”



Liễu Mộng cũng nói.



Cô cũng giống Nhiếp Phong Đình không giỏi bản nguyên ngũ hành, chẳng có bất cứ lợi thế nào nên chỉ có thể giúp đỡ Tân Trạm.



“Vậy chúng ta chọn thiên địa Hỏa Diệm kia đi” Tân Trạm nói.



Trong bản nguyên ngũ hành, lĩnh ngộ của anh với thuộc tính lửa vẫn tương đối mạnh.



Trừ ba người Tân Trạm, những tu sĩ khác đều cẩn thận suy nghĩ trong một lát rồi mới đưa ra lựa chọn, bay về phía thế giới bản nguyên của mỗi người.



Sự chú ý của Tân Trạm một mực đặt trên người Sài Chính Đạo, Sài Chính Đạo cũng có bản nguyên lực ngũ hành, cũng khá tinh thông từng loại.



Nhưng cuối cùng Sài Chính Đạo vẫn chọn bản nguyên thuộc tính thủy, cũng chính là bản nguyên lực mà hắn đã từng hấp thụ từ những tu sĩ khác lúc ở trong sơn cốc.



Mà khiến Tân Trạm bất ngờ là Tống Linh Thông dẫn theo đám tiểu bối cũng bay vào thiên địa Hỏa Diệm.



“Cái tên khốn Tống Linh Thông này, quá đúng lúc”



Liễu Mộng cắn răng, khi vào trong nếu có cơ hội cô nhất định sẽ không bỏ qua hắn ta.



“Tống Linh Thông là kẻ thù của hai người hả?” Nhiếp Phong Đình vừa nghe liền không nhịn được giật mình.



Có thể kết thù với hai người Tân Trạm nhất định phải là một cường giả, chỉ là anh ta không nghĩ đến người đó lại là thiếu chủ nhà họ Tống, thế lực lớn nhất trong này.



“Không sai, chính là Tống Linh Thông, nếu anh lo lắng thì có thể không tham gia” Liễu Mộng nói.



“Cũng không đến nỗi là sợ hãi, nói sao thì ba người chúng †a vẫn luôn đi cùng nhau, gặp chuyện tôi có thể làm lính đào ngũ sao, cô cũng quá xem thường tôi rồi đấy” Nhiếp Phong Đình hừ nhẹ một tiếng.



Lời nói rất có khí phách.



Nhưng vừa mới xoay mặt, anh ta liền thấp giọng nói: “Gì đó, tôi muốn hỏi một chút, anh còn mặt nạ nào không, cho tôi mượn nột cái.”



“Không phải anh không quan tâm sao?”



Liễu Mộng dở khóc dở cười, tìm một cái mặt mạ có chức năng che giấu hơi thở ném cho Nhiếp Phong Đình.



“Không phải chí là Tống Linh Thông thôi sao? Đi, xử lý hắn ta” Nhiếp Phong Đình mang mặt nạ lên lại lập tức hào khí ngút trời.



Tân Trạm mỉm cười, Nhiếp Phong Đình đúng là một tên dở hơi.



Ba người vừa nói vừa cùng nhau bay vào trong vòng xoáy.



Cảnh vật trước mắt biến đổi, bọn họ đi đến một sa mạc.



Dưới mặt đất đều là cát vàng, không có bất kỳ cây cối, trên trời là mặt trời chói mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, nhiệt độ khắp nơi vô cùng nóng bỏng, một cơn gió thổi qua không hề mát mẻ mà ngược lại nóng bức không chịu nổi như lửa thiêu.



Ba người bọn họ phải vận chuyển linh khí mới xua tan được hơi nóng.



Những tu sĩ khác cũng mới tiến vào không lâu, có vài người đi loanh quanh tìm kiếm khắp nơi trong sa mạc.



Đây là thiên địa Hỏa Diệm, cần phải tìm chính là tinh túy của hỏa bản nguyên.



Rất nhiều tu sĩ hoang tưởng bản thân sẽ bùng nổ vận khí, có thể tìm ra được vật này trong thế giới chỉ có cát sỏi.



“Chúng ta cũng tìm thử xem” Nhiếp Phong Đình đề nghị.



Liễu Mộng gật đầu một cái, bọn họ dùng thần thức dò xét một vòng, phát hiện trong vòng chu vi trăm dặm của vùng đất cát mênh mông này không hề có những kiến trúc khác.
Chương 1632



Hiện tại không có phương hướng, chỉ có thể ra tay từ cát nơi này.



Ba người tùy tiện tìm một chỗ, Tân Trạm đặt chân xuống mặt đất, bốc lên một nắm cát và sỏi.



Cát sỏi trong thiên địa Hỏa Diệm không có gì khác lạ, chỉ có nhiệt độ cao hơn bên ngoài một tí.



Thả vật trong tay xuống, sắc mặt Tân Trạm đột nhiên khẽ nhúc nhích.



“Chờ một chút, hai người có nghe được âm thanh nào không?”



“Âm thanh gì, ở đâu thế?” Nhiếp Phong Đình sửng sốt.



Sau đó anh ta cũng cảm nhận được có một tia run rẩy nhỏ bé ngay dưới chân mình.



“Phía dưới có gì đó, mau rời đi”



Trong lòng Tân Trạm nhích một cái, nhanh chóng nắm lấy Nhiếp Phong Đình vẫn còn đang sững sờ bay lên cao.



Phốc!



Ngay tại mặt đất Nhiếp Phong Đình vừa rời khỏi, một lưỡi dao dài sắc bén từ trong cát sỏi xuyên ra ngoài.



Nhiếp Phong Đình giật mình, nếu không phải Tân Trạm đúng lúc kéo anh ta ra, cái thứ đồ chơi này nói không chừng sẽ đâm thủng cơ thể anh ta.



Sau đó một con yêu thú gần giống bọ ngựa nhưng có độ cao bằng con người đột nhiên vọt ra khỏi cát sỏi.



Toàn thân nó phủ đầy một lớp mai màu đỏ thẫm, toát ra nhiệt độ nóng bỏng.



Cặp mắt ti hí của nó đảo qua ba người rồi khạc ra một ngọn lửa từ miệng.



Con ngươi Tân Trạm hơi co lại, ngay lập tức phóng ra một ngọn lửa, hai ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ hung hăng va chạm giữa không trung, sau đó nổ tung ầm ầm.



Ngay tại lúc Tân Trạm đang đánh nhau với yêu thú bọ ngựa thuộc tính hỏa, không ít tu sĩ khác cũng gặp loại yêu thú chui ra khỏi đất này.



Có không ít người không may mắn như Nhiếp Phong Đình, bàn chân trực tiếp bị xuyên thủng, người nào xui hơn thì bị mấy con yêu thú công kích, trực tiếp chết thảm.



1632-truyen-ky.jpg




“Im miệng, cái tên ngu xuẩn này” Một người khác thì cắn răng, thấp giọng mắng.



Nhưng mọi người đã nghe hết, không ít người động lòng.



Như Ý Tiên Tôn yêu cầu bọn họ tìm tinh túy nhất của thuộc tính hỏa trong thiên địa Hỏa Diệm chẳng phải chính là hỏa bản nguyên trong cơ thể yêu thú này sao.



Hỏa yêu thú này không hề mạnh, rất nhiều tu sĩ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm và săn giết.



Mà giống như phối hợp với hành động của bọn họ, từ dưới đất không ít yêu thú xông lên công kích tu sĩ.



“Giết yêu thú, lấy được hỏa bản nguyên, khảo hạch chỉ đơn giản như thế thôi sao?”



Tân Trạm khẽ nhíu mày, anh nhìn bản nguyên lực trước mắt, không có hấp thu giống như những người khác mà bọc lại bằng linh khí rồi nhét vào không gian trữ vật.
Chương 1633



“Tất cả mọi người dừng tay lại cho tôi”



Nhưng mà lúc mọi người ở đây đều đang điên cuồng săn giết yêu thú, một người đàn ông râu ngắn luôn luôn im lặng trong đoàn người Tống Linh Thông đột nhiên bay lên.



Cùng bay lên với ông ta còn có bốn mươi mấy hộ vệ của nhà họ Tống.



Bọn họ trôi lơ lửng trên không trung, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người.



“Yêu thú nơi đây đều là của nhà họ Tống, ai còn dám săn giết yêu thú, chết!” Giọng nói của người đà ông râu ngắn vô cùng lạnh lẽo, âm thanh phóng đại.



Một câu nói lại muốn tất cả mọi người buông tha việc săn giết yêu thú bọ ngựa.



“Nhà họ Tống các người cũng quá ngang ngược rồi chứ, chẳng lẽ nơi này là của các người sao?” Một tu sĩ bất mãn nói.



“Không sai, yêu thú nơi này đều là vật vô chủ, chúng ta muốn giết thì giết, cần các người lo chuyện à”



“Cậu muốn giết yêu thú? Giết một con thử xem” Người đàn ông râu ngắn bình tĩnh nói.



Tu sĩ kia có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu nghe thế thì lạnh lùng cười một tiếng, một kiếm liền tiêu diệt một con yêu thú.



Anh ta đang muốn hấp thụ ngọn lửa nhỏ bé kia thì trong mắt người đàn ông râu ngắn lóe qua một tia lạnh lùng.



“Tự tìm chết”



Vút một tiếng, ông ta như tia chớp trong nháy mắt đã bay qua tên tu sĩ kia, sau đó máu phun ra như suối, đầu người nọ đứt lìa khỏi cổ.



Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng.



Tu sĩ Cảnh giới Phân Thần cấp sáu vừa chống đối chỉ trong chớp mắt đã bỏ mạng.



“Còn ai có ý kiến nữa không?”



Người đàn ông râu ngắn cười mỉa một tiếng, tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp chín tản ra khiến tất cả mọi người đều sợ hết hồn hết vía.



Ở biên giới Thánh Cảnh, tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp chín đã là cao nhất, tất cả mọi người ở đây không có ai là đối thủ của người đàn ông đó.



Thấy mọi người im lặng, người đàn ông hài lòng gật đầu.



“Các người phụ trách bên này…” Người đàn ông râu gắn sau đó căn dặn hộ vệ, bao vây vùng đất có yêu thú rồi phân chia khu vực sắp xếp công việc.



Tống Linh Thông sau đó cũng bay lên chọn một khu vực.



Từ đầu đến cuối hắn ta không nhìn mọi người một cái cũng không bày tỏ bất cứ cái gì.



Những tu sĩ khác đều bị đẩy đến vùng đất cát không có yêu thú, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà họ Tống bắt đầu săn giết những yêu thú kia, thu thập những ngọn lửa nhỏ bé.



“Quá vô sỉ” Có tu sĩ căm hận thấp giọng mắng.



Không ít tu sĩ đỏ bừng cả mặt, nhà họ Tống làm như vậy là hoàn toàn không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.



“Có thể rời đi thiên địa Hỏa Diệm này không, nếu không chúng ta đi nơi khác, nói không chừng vẫn còn cơ hội.” Có người nói.



“Người anh em, cậu tính đi, tôi vừa mới truyền âm cho một người bạn, thế giới Thổ cũng bị một tông môn lớn chiếm giữ”



“Quạ trên thế gian đều là màu đen, tổng cộng chỉ có năm vị trí, làm sao có thể đến lượt chúng ta, thiệt thòi lúc trước tôi còn ngây thơ nghĩ rằng lần này có cơ hội lấy được truyền thừa”



Không ít người nói chuyện với nhau, đều đã buông tha.



Toàn bộn thiên địa Hỏa Diệm có không đến một trăm tu sĩ, trong đó bốn mươi mấy người là người nhà họ Tống, bọn họ làm sao chống lại?



Có người đàn ông râu ngắn kia trấn giữ, bọn họ về cơ bản không hề có bất cứ cơ hội nào.



Chẳng qua Tân Trạm cũng không có nhàn rỗi, anh đứng †rong sa mạc không ngừng suy nghĩ.



“Tân Trạm, anh đang nghĩ gì thế? Mau nói với chúng tôi”
Chương 1634



“Nhiếp Phong Đình, anh cảm thấy trong thiên địa Hỏa Diệm, tinh túy của hỏa bản nguyên là cái gì?” Tân Trạm quan sát bốn phía.



“Không phải là mấy ngọn lửa nhỏ bé kia hả?” Nhiếp Phong Đình sửng sốt: “Đám người nhà họ Tống đó bao trọn yêu thú không phải vì thứ này sao?”



“Hoặc là tôi đổi một cách giải thích khác, trong trời đất, ngọn lửa cực nóng đến từ nơi nào?” Tân Trạm lại nói.



“Đến từ lửa, vậy bản nguyên của ngọn lửa là từ đâu?”



Nhiếp Phong Đình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không đúng, tuy rằng lửa được chia Trạmều dạng khác nhau, nhưng ngọn lửa nóng nhất nên đến từ trung tâm trái đất và mặt trời trên trời cao.”



“Đúng vậy, vậy thì tại sao tất cả mọi người đều cho rằng bản nguyên tinh túy của ngọn lửa kia đến từ yêu thú?” Tân Trạm hỏi.



Nhiếp Phong Đình mở to mắt, anh ta đột nhiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời.



“Ý của anh là tất cả bọn họ đều sai rồi, tinh túy thật sự đến từ trung tâm của trái đất và mặt trời trên trời cao”



Nhiếp Phong Đình hiểu ngay lập tức, sau khi hiểu thêm một chút về Tân Trạm, anh ta khá là kinh ngạc.



Nếu không được Tân Trạm thức tỉnh, anh ta thật sự sẽ không nghĩ theo hướng như vậy.



Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thực là như vậy.



Tân Trạm lại giải thích với Liễu Mộng một hồi, Liễu Mộng cũng cảm thấy rất hợp lý.



“Ha ha, nếu như vậy thật thì nhà họ Tống đúng là đang làm chuyện vô ích” Nhiếp Phong Đình nhếch miệng cười nói: “Chúng ta có thể ngồi đây xem trò hay rồi.”



“Chỉ xem trò hay mà đã hài lòng rồi sao?” Liễu Mộng cạn lời.



“Không xem thì còn thế nào nữa?” Nhiếp Phong Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô xem, cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia còn ở giữa không trung theo dõi, bất kể chúng ta làm gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.”



“Cho dù là Tân Trạm bằng thật cũng không dám đào hố trước mặt anh ta, hay là trực tiếp bay lên trời thử hái sao, cho dù là cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia bị chú ý đến, người khác cũng sẽ không ngồi yên xem”



“Vậy thì kéo cả bọn họ vào đi, thế không phải được rồi à?”



Tân Trạm thản nhiên nói.



Nhiếp Phong Đình nghệt ra một lúc, sau khi nghe Tân Trạm nói ngắn gọn về kế hoạch xong, hai mắt Nhiếp Phong Đình sáng lên, gật đầu thật mạnh.



“Yên tâm đi Tân Trạm, nhà họ Tống này rất đáng ghét. Từ lâu tôi đã muốn dạy cho bọn họ một bài học rồi”



“Vậy nhờ cả vào anh đấy” Tân Trạm cười nói.



Anh và Liễu Mộng liếc nhau một cái, bắt đầu chuẩn bị đứng lên.



Nhiếp Phong Đình thì đi đến chỗ mọi người tập trung.



“Mọi người nhìn xem nhà họ Tống này ngày càng săn giết nhiều yêu thú, những tơ lửa đều bị Tống Linh Thông thu mất, tôi rất khó chịu”



“Cậu đang nói người nào nhà họ Tống vậy? Cho dù chúng †a săn giết yêu thú, nhưng người nhà họ Tống nhiều như vậy, chúng ta cũng không có cơ hội thu, kết quả bây giờ chúng ta chỉ có thể nhìn mà thôi”



Nhiếp Phong Đình tức giận nói, không nhịn được đá một phát, trông có vẻ rất khó chịu.



“Đạo hữu, cậu tức giận thì có thể làm gì được? Vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy sự thê thảm của người kia, đắc tội với nhà họ Tống chỉ có con đường chết thôi” Một lão giả tóc bạc lắc đầu.



“Mặc dù đánh không lại, nhưng tôi có một cách có thể làm nhục bọn họ, mọi người có muốn thử xem không?” Nhiếp Phong Đình nói.



Không ít tu sĩ nghe xong đều hơi dao động.



Tuy rằng thế lực nhà họ Tống lớn, nhưng có thể tới trung tâm Thánh Cảnh này, lại có gan đi tới nghĩa trang Đại Năng, có vài người dễ nói chuyện, ngoài mặt bọn họ bình tĩnh chỉ vì bọn họ không có cơ hội mà thôi.
Chương 1635



“Không ra tay ư? Anh nói thử xem phải làm sao đi, nếu thật sự có thể làm cho nhà họ Tống đau đầu, tôi rất hứng thú tham gia” Một thanh niên vô cùng hứng thú nói.



“Thưa mọi người, cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia nhìn chằm chằm chúng ta chính là không muốn để chúng ta làm bừa, nếu anh ta ta không nhìn thấy chúng ta, nhà họ Tống này sẽ phái thêm người tới giám sát, tốc độ săn giết yêu thú sẽ chậm hơn, không biết chừng chúng ta sẽ có cơ hội đấy” Nhiếp Phong Đình nói.



“Ta là một trận pháp sư, rất giỏi sắp xếp trận pháp ẩn nấp, lát nữa tôi sẽ bày trận pháp ẩn nấp che nơi này lại. Người nhà họ Tống không nhìn thấy chúng ta, chắc chắn cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia sẽ không yên lòng. Chúng ta lại làm cho trận pháp này không thể công phá được, nhà họ Tống sẽ hoàn toàn hoảng loạn”



Nghe Nhiếp Phong Đình nói, ánh mắt nhiều người sáng lên.



Dù là đánh bài cùn nhưng nếu có thể nhục nhã nhà họ Tống bá đạo độc đoán một lần cũng không tệ đâu.



“Người anh em, cậu nói thì hay lắm nhưng bày trận pháp ẩn nấp e rằng còn có ý đồ khác” Một vị tu sĩ hừ lạnh nói.



Có vài người khẽ gật đầu, cũng có khá nhiều tu sĩ tâm cơ thâm sâu, bọn họ sẽ không dễ dàng tin những gì Nhiếp Phong Đình nói.



Nhưng bất kể là thế nào, nỗi lòng của mọi người đều bị Nhiếp Phong Đình khuấy lên.



“Chuyện mọi người cùng nhau hợp tác tình thì có ý đồ gì chứ?” Nhiếp Phong Đình nhíu mày nói.



“Phong Đình, không cần phải giấu bọn họ”



Đúng lúc này, Tân Trạm và Liễu Mộng đi tới.



Trông thấy Tân Trạm, không ít tu sĩ đều nhìn lại đây.



Khi trước Tân Trạm là một nhân vật làm mưa làm gió suốt đường đi, rất nhiều tu sĩ đều biết anh.



“Mặt nạ quỷ của hai người rất đặc biệt, nếu như ông già này nhớ không lầm, hai người là Hoàng Sa Hà Song Sát đến từ Tây Vực nhỉ? Cậu họ Tân đúng không?” Một ông lão đột nhiên nói.



“Ánh mắt của đạo hữu thật tốt, mọi người có thể gọi ta là tôi là Tân công tử” Tân Trạm gật đầu, không ngờ cặp Song Sát kia cũng họ Tân, như vậy cũng tốt.



“Không biết Tân công tử cho bạn cậu đến đây làm thuyết khách là muốn làm gì?”



Thanh niên phía trước kia cũng hỏi.



“Tân công tử, không phải đã nói là để tôi giải quyết sao?”



Trông Nhiếp Phong Đình hơi sốt ruột, dường như không hài lòng.



“Thôi bỏ đi, tôi cảm thấy ăn ngay nói thật vẫn tốt hơn”“



Tân Trạm lại lắc đầu, nhìn về phía mọi người, nói: “Bày trận pháp ẩn nấp này đúng là chủ ý của tôi, tôi cũng không gạt mọi người nữa, đúng là tôi có suy nghĩ là lợi dụng trận pháp ẩn nấp, đào một đường hầm, săn yêu thú dưới lòng đất”



“Săn yêu thú dưới lòng đất”



Trong lòng mọi người chấn động.



Lời nói của Tân Trạm rất có lý, những con yêu thú đó từ sâu trong sa mạc chui ra, chỉ cần đào đủ sâu, nhà họ Tống sẽ không thể tìm thấy.



“Không sai, nhà Tống quản lý được phía trên rồi còn quản lý được dưới lòng đất sao? Nếu đạo sĩ nào có hứng thú thì có thể đi cùng tôi, nếu không muốn, tôi có thể đưa chỗ mỗi người một cây tiên thảo, xin mọi người giúp chúng tôi duy trì để trận pháp ẩn nấp này không không biến mất” Tân Trạm nói tiếp.



“Mọi người không cần hỏi tại sao tôi lại làm như vậy. Tôi vẫn luôn dẫn đầu, nhà họ Tống ỷ vào thế lực lớn, muốn cướp mất tư cách của tôi, tôi sẽ không đồng ý”



Lần này tất cả mọi người đều động lòng.



Lý do mà Tân Trạm đưa ra rất hợp lý.



Với cả đi dưới lòng đất thì có thể săn yêu thú thu nguyên tố lửa, nếu duy trì trận pháp thì có thể kiếm được tiên thảo, dù thế nào đi nữa cũng không thiệt.



“Nhỡ có người lấy tiên thảo rồi lại muốn xuống đường hầm thì sao?” Có người nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK