**********
“Tôi cảm thấy anh bị người ta tất một cái." Chi vào vết thương, Tân Trạm cười như không cười nói. "Thủ lĩnh Tân Trạm nói đùa, đồ đệ tôi ngày thường rất ôn hòa, chưa từng kết duyên với ai, là một người chuyên tâm nghiên cứu Phật pháp." Giác Mộc Thành cười nói. "À, vậy là tôi nhìn lầm"
Tần Trạm chớp mắt, cười rời đi. "Điều tra như thể cũng sẽ không có thu hoạch gì, tôi vẫn khuyên anh tìm người bảo vệ tốt hơn tới đi."
Trở lại trên xe, cô gái tên Lý Ngọc Mai kia lại mở miệng nói. "Phương pháp điều tra của tôi không cần cô quan tâm." Tân Trạm lạnh lùng đáp lại. “Anh thật không biết tốt xấu."
Lý Ngọc Mai hừ một tiếng. "Nơi nhà họ Trương bị diệt cả nhà ở đầu. Đột nhiên Tân
Trạm nói. "Anh muốn đi tới đó làm gì chứ, chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi." Lý Ngọc Mai đưa văn kiện cho Tân Trạm, im lặng nói.
Lần này Tần Trạm dứt khoát mặc kệ cô ta.
Anh xoay đầu xe, cũng không chào hỏi thống lĩnh Trương, đi thẳng đến nhà cũ nhà họ Trương.
Bên ngoài nhà dán giấy niêm phong, cách cánh cửa đều có thể ngửi loáng thoảng mùi máu tươi, Tần Trạm đi vào hiện trường, phát hiện không bị phá hỏng, khẽ gật đầu.
Sau đó, anh bắt đầu bố trí trận pháp ở bốn phía "Anh đang làm gì thế?" Lý Ngọc Mai theo sát anh đi vào, nhìn thấy Tần Trạm vẽ linh tinh trong đó, cảm thấy hơi tức giận. "Anh có biết mình đang phá hỏng hiện trường không?" Tân Trạm tập trung tinh thần, vẽ xuống từng đường chỉ tay ở từng căn phòng, vốn không để ý tới cô
Nhìn thấy Tần Trạm không để ý tới mình, Lý Ngọc Mai còn muốn nói gì nữa, đột nhiên thấy Tân Trạm đập một cái lên đất. Lập tức, từng luồng linh khí lan tràn ra.
Trong phòng lóe lên ánh sáng âm u màxanh lam u ám bao trùm bốn phía
Đột nhiên trong phòng xuất hiện vô số ảo ảnh liên tục lắc lư "Quỷ!" Sắc mặt Lý Ngọc Mai trắng bệch, gào thét lên. "Đừng lộn xộn."
Tân Trạm chăm chú nhìn những ảo ảnh này. "Đây là trận pháp hoàn hồn do tôi bày ra, có thể tái diễn tất
Tân Trạm chỉ vào những chiếc bóng mờ ảo kia: "Những ảo ca." ảnh mà cô nhìn thấy này chia ra nam nữ giả trẻ, là người ở trong phòng này lúc trước "Anh biết những trận pháp này à. Lý Ngọc Mai vô cùng chấn động nhìn về phía Tân Trạm.
Rất nhanh, bên ngoài căn phòng xuất hiện bao ảo ảnh, sau đó bằng nhiên phóng tới những ảo ảnh trong căn phòng
Trong phút chốc, những người này đều bị ba kẻ xông vào giết chết "Là ba võ giả cấp cao." Tân Trạm khẽ thở ra.
Xem ra chuyện ở nhà họ Trương không phải do Ngu Như Mỹ làm. "Có phải là đi cùng giúp đỡ Ngu Như Mỹ" Lý Ngọc Mai nói. "Người giết những võ tăng kia đều dùng một kiểm, những người bình thường này còn cần phải giúp đỡ sao?" Tần Trạm hỏi lai.
Lý Ngọc Mai ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng kịp. "Có người vu oan cho Ngu Như Mỹ "Tính ra cô cũng có đầu óc đấy." Tần Trạm gật gật đầu. "Trận pháp này của anh rất mạnh, có thể dạy tôi không?" Lý Ngọc Mai tỏ vẻ hâm mộ nói. "Thật xin lỗi, tôi nhận đồ đệ là có yêu cầu." Tần Trạm lắc đầu "Yêu cầu gì." Lý Ngọc Mai vô cùng tự tin nói. "Không dạy cho đồ đần" "Anh"
Lý Ngọc Mai tức giận đến lồng ngực phập phồng. “Thật ra tôi vẫn cảm thấy chuyện này hơi kì lạ. Bao gồm những người đã chết trước đó, với phong cách hành sự của Ngu Như Mỹ." Lý Ngọc Mai nói điểm đáng ngờ cho Tân Trạm nghe.
Tần Trạm càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Dường như có người cố ý vu oan cho Ngu Như Mỹ để đạt thành mục đích của bọn họ. Hai người đi xuống lầu, đột nhiên đôi mắt Tần Trạm khẽ chop.
Một luồng linh khí nhỏ khó mà nhận ra bay khỏi tay, lập tức cách đó không xa, đột nhiên một tăng lữ té ngã xuống đất. "Anh vẫn luôn theo dõi chúng tôi?"
Tân Trạm đi qua, bắt tăng nhân kia lại. "Thủ lĩnh Tân Trạm, tôi được trụ trì chùa Hàn Thủy phải tới. Ông ấy lo lắng cho sự an toàn của anh, cho nên phải tôi đến bảo vệ anh." Đầu tiên tăng nhân hoảng sợ, sau đó bình tĩnh mỉm cười nói. "Tôi cần phải bảo vệ sao?" Tân Trạm giống như cười mà không phải cười. "Dù sao ngài vẫn là đến chùa Hàn Thủy điều tra chuyện này,
Ngu Như Mỹ kia là một đại ma đầu, làm không tốt cô ta sẽ tới trả thù ngài." Tiểu tăng cười theo. "Không cần đi theo tôi nữa." Tần Trạm buông anh ta ra, cùng Lý Ngọc Mai rời đi.
Đột nhiên sắc mặt của tiểu tăng trở nên âm trầm, bước nhanh rời đi.
Trong chùa Hàn Thủy. Trong một căn mật thất. "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem ra chuyện này không dễ làm." Giác Mộc Thành uống trà, trầm giọng nói. "Sư phụ, con nhớ ra rồi, dường như tối qua người này đánh con" Ngộ Đạo Văn ngồi ở một bên, đột nhiên nói với sư phụ "Con đi ra ngoài chơi gái bị anh ta phát hiện à?" Lập tức sắc mặt Giác Mộc Thành trở nên lạnh lẽo.
Ngộ Đạo Văn vội vàng rụt cổ lại. "Sư phụ, không xong rồi." Một tăng nhân từ bên ngoài chạy vào. "Tần Trạm kia rất kì quái, vừa rồi anh ta đi nhà họ Trương. con dựa theo phân phó của ngài nên đi theo, kết quả bị anh ta phát hiện " "Không phải tháng nhóc đó sắp phát hiện ra sự thật chứ?" Vẻ mặt Ngộ Đạo Văn lo lắng nói. "Sợ cái gì? Chúng ta đã tiêu hủy hết chứng cứ, anh ta có thể tìm được cái gì chứ."
Giác Mộc Thành hừ lạnh một tiếng. "Chỉ cần chúng ta tìm được Ngu Như Mỹ, giết chết cô ta thì sự thật sẽ như đá chim đáy biển. "Trước đó chúng ta phải phải người điều tra nơi ở của Ngu
Như Mỹ này đã, có người phát hiện cô ta xuất hiện gần núi
Hoàng Thạch, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả. Ngộ Đạo Văn lạnh lùng nói. "May mà sư phụ đã đánh cô ta bị thương, nếu không đúng là không dễ bắt được một cô gái có thân pháp quỷ dị "Chỉ sợ Tần Trạm kia lại gây phiền phức "Bảo cho sự bá con, cho ông ta chút lợi ích, hai chúng ta hợp tác, thì thằng nhóc này dù Hóa Cảnh cũng phải chết." Giác Mộc Thành hung ác nói.
Buổi chiều, Tần Trạm làm theo như thế, lại đi mấy hiện trường khác.
Sắc mặt của anh càng trở nên âm trầm,
Ngoại trừ tăng nhân của chùa Hàn Thủy và một nơi khác, đương nhiên kẻ giết người ở mấy chỗ kia đều không phải là Ngu Như Mỹ. "Có người đang lợi dụng Ngu Như Lý Ngọc Mai cũng ý thức được không đúng. “Thủ lĩnh Tần Trạm, có tin tốt"
Lúc này, thống lĩnh Trương đi tới nói: "Chùa Hàn Thủy tổ chức lễ hội bat ma, mấy gia tộc môn võ đạo hưởng bây giờ đã vây bắt Ngu Như Mỹ ở núi Hoàng "Cái gì?"
Tần Trạm trừng mắt nhìn.
Nếu như Ngu Như Mỹ bị giết thì tất cả đều đã muộn rồi. Mấy người chạy tới núi Hoàng Thạch, phát hiện không ít võ giả đang tụ tập dưới chân núi.
Bao vây hết tất cả những đường đi xuống núi. "Lão trụ trì, có chuyện gì xảy ra thế?" Tần Trạm chậm rãi đi tới, mở miệng hỏi. "Mấy vị, sau khi tôi mất đồ đệ yêu quý, phải không ít môn nhân tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện ra ma nữ Ngu Như Mỹ kia đang ở trên núi Hoàng Thạch Giác Mộc Thành cúi chào nói. "Chắc hẳn các vị cũng muốn sớm bắt được người này, phòng ngừa sinh linh trong giới võ đạo đồ "Nhưng mà bây giờ có rất nhiều chứng cứ cho thấy có lẽ Ngu Như Mỹ không phải là kẻ điên cuồng giết người." Lý Ngọc Mai mở miệng nói ra.
Đột nhiên sắc mặt Ngộ Đạo Văn thay đổi, sắc mặt của lão trụ trì cũng có vẻ âm trầm.
Nhanh như thế mà Tân Trạm đã phát hiện ra chân tướng "Cho dù có hay không có, cũng phải bắt lấy rồi Thống lĩnh Trương, anh nói đúng không?" Giác Mộc Thành nói. "Đúng đúng, trụ trì ngài nói rất đúng." Thống lĩnh Trương cười ha ha nói. "Vậy tôi đi cùng mọi Trạm suy nghĩ một chút nói.
Đôi mắt lão trụ trì lấp lóe cười nói: "Có thủ lĩnh Tân Trạm bảo vệ, đương nhiên là quá tốt rồi."
Mấy người lập tức lên núi.
Sắc trời dần dần âm u, sương mù bắt đầu tràn ngập trên núi
Hoàng Thạch.