Nhưng bí mật lớn nhất, ông ta lại cố tình không nói ra.
Chính là Phệ Thiên Trùng này phải được nuôi dưỡng bằng máu đặc biệt, và mọi thế hệ đều phải như vậy.
Nếu không, mặc dù không thể thấy sự khác biệt lúc đầu, nhưng khi các thế hệ sinh sản tiếp tục, Phệ Thiên Trùng phía sau sẽ ngày càng yếu đi, thậm chí không mạnh bằng côn trùng độc thông thường.
Trước đây ông ta đã từng bị lừa nên ông ta mới hiểu rõ chuyện này như vậy.
Nếu lúc đó không phải ông ta cẩn trọng, cố tình để lại vài Phệ Thiên Trùng nhưng không nuôi dưỡng, nếu không lũ côn trùng độc đã bị ông ta tiêu diệt.
Mà côn trùng độc do Tử kim linh tệ nuôi dưỡng cũng không bằng một con linh trùng thông thường.
Đến lúc đó, Tân Trạm hẳn là hối hận đến đứt ruột.
Nhưng Mộ Dung Di không lo lắng bị Tân Trạm phát hiện.
Loại huyết mạch này tốc độ suy thoái không nhanh, hơn nữa nuôi dưỡng Phệ Thiên Trùng, ngoại trừ lúc chiến đấu, tu sĩ sẽ không dùng nó để huấn luyện, đợi lúc Tân Trạm nhận ra có gì đó không ổn, cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
“Cậu chủ, đây là ấu trùng có thể nuôi dưỡng”
Mộ Dung Di đưa cho Tân Trạm một cái lọ bằng ngọc trong suốt, trong đó có hơn chục con Phệ Thiên Trùng.
Trong lòng ông ta cũng có cảm giác đắc ý, giống như nhìn thấy cảnh Tân Trạm khuynh gia bại sản, nhưng lại phát hiện mình chỉ lấy được một đám độc trùng vô dụng.
“Ông nói với tôi nhiều như vậy, cũng có tính toán của bản thân nhỉ”
Lúc này, Mộ Dung Di đầu run lên, Tân Trạm đột nhiên nhìn ông ta nói.
Ánh mắt hướng thắng vào lòng người, như có thể xuyên thấu mọi thứ.
“Haha, bị cậu chủ nhìn ra rồi”
Mộ Dung Di chuyển tròng mắt, cười khan: “Tôi nói nhiều như vậy là bởi vì một trăm nghìn con Phệ Thiên Trùng kia của tôi không dễ nuôi dưỡng, tuy rằng tôi không biết bị cậu nhốt ở nơi nào, nhưng bởi vì thứ này có liên quan đến sinh mệnh của tôi, tôi có thể cảm nhận được răng chúng vẫn chưa chết”
“Ông muốn tôi trả chúng lại cho ông” Tân Trạm trầm ngâm.
“Nếu là như vậy thì tốt nhất, nhưng tôi cũng biết cậu chủ không tin tưởng tôi, cậu có thể đợi sau khi tôi lập công, đến Bắc Vực rồi trả lại cho tôi ” Mộ Dung Di khiêm tốn nói.
“Được, đến lúc đó xem biểu hiện của ông thế nào.”
Tân Trạm liếc nhìn Mộ Dung Di thật sâu, anh luôn cảm thấy lời của tên này nửa thật nửa giả, không hoàn toàn nói thật.
Nhưng đây chỉ là trực giác của anh, không có bằng chứng.
Để Mộ Dung Di tự mình tu luyện, Tân Trạm bắt đầu thử tu luyện công pháp nuôi dưỡng trùng trong ngọc giản.
Sau khi nuôi dưỡng xong Phệ Thiên Trùng, nó tự nhiên có thể giống nhu Mộ Dung Di, trực tiếp đặt ở bên cạnh, thậm chí có thể ngưng tụ thành dáng vẻ của một hóa thân.
Nhưng trước khi nhận chủ, những Phệ Thiên Trùng này phải được đặt trong một không gian đặc biệt, và chúng sẽ được thả ra sau khi đã trưởng thành hoàn toàn và có thể nhận chủ.
Nếu không loại hung trùng này một khi được thả ra dưới sự thiếu kiểm soát, vậy thì sẽ trở thành mối họa cực lớn.
Mà phương pháp ngưng tụ không gian này không hề phức tạp, tuy nó giống với bí thuật không gian nhưng thực ra nó là một phương thức mưu lợi vì nó chỉ có thể chứa được Phệ Thiên Trùng.
Tân Trạm vừa hiểu được nguồn gốc của không gian, đối với việc này càng thoải mái hơn.
Anh vận hành công pháp nuôi dưỡng trùng này một hồi, một đạo linh khí phun ra, một vòng xoáy linh khí nhỏ dâng lên trước mặt anh.