Trái tim của Mộc Thăng Khanh nhảy lên một cái.
Tân Trạm có ý gì vậy chứ? Chẳng lẽ người sống sót không chỉ có một mình ông ta, nhưng chuyện này làm sao mà có thể xảy ra được kia chứ?
“Tất cả đều ra đi” Tân Trạm nói.
Xung quanh anh ta, bọn người Diệp Thành, Râu quai nón, Vân công tử và những người khác đều lần lượt bước ra và bao vây lấy Mộc Thăng Khanh ở chính giữa.
“Ông không ngờ tới được có đúng hay không, tất cả bọn tôi đều không có chết” Diệp Thành cười chế nhạo.
“Chuyện này tuyệt đối không thể. Những bản nguyên hỗn loạn kia không thể nào bị tiêu diệt được, nó chỉ có thể tạm thời bị phá hủy mà thôi. Nhưng số lượng lên đến tận trăm vạn, bọn mày cũng chỉ có vài người mà thôi, làm sao mà có thể sống sót được kia chứ?”
Nhìn thấy tất cả bọn họ đều bình yên đứng sừng sững ngay trước mặt, Mộc Thăng Khanh vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy tức “Cũng may là nhờ có Tân Trạm cả đấy, anh ta đã phá hủy cái trấn bàn mà mày đã để lại, thế nên bọn tao mới có thể sống sót mà đứng ở đây đấy” Từ Kim Thanh nói.
“Tân Trạm, lại là mày!”
Mộc Thăng Khanh trợn tròn cả hai mắt lên, trong đầu vang lên một tiếng gầm thét, tức giận đến mức suýt chút nữa là đã ọc máu ra rồi.
“Bọn mày tìm thấy được trấn bàn, lại còn hủy cả thứ này”
Mộc Thăng Khanh phản ứng lại và nghiến răng nghiến lợi.
Trấn bàn đó kiên định đến như vậy, đến cả ông ta còn không có đủ cái khả năng để mà phá hủy được vật đó. Nhưng mà Tân Trạm chẳng những tìm ra được vật đó, mà còn tận tay phá hủy cả nó.
Cái kế hoạch trong sơn cốc này vốn dĩ là rất hoàn hảo, trải qua hàng ngàn năm nay cũng chưa từng xảy ra bất kỳ sơ xuất nào cả.
Nhưng mà lần này, ngày từ đầu đã xảy ra vô số tình huống.
Mà tất cả những điều này đều là vì cái tên tiểu tu sĩ mà từ trước đến giờ ông ta chưa từng bao giờ để trong mắt.
Cái tên Tân Trạm chết tiệt này, không những đã phát hiện ra vấn đề từ sớm, mà còn sống sót qua cả một đêm. Hơn nữa còn cứu sống cả những người kia, hơn hết chính là đã phá hủy trấn bàn!
Mộc Thăng Khanh như thể phát điên cả điên, chỉ bởi vì cái tên chết tiệt này mà kế hoạch của ông ta đã thất bại hoàn toàn. Khiến ông ta cảm nhận được cái cảm giác thất bại mà trước giờ ông ta chưa từng trải nghiệm qua bao giờ.
Bản nguyên Ngũ Hành, ba trong số đó còn chưa thu thập được thì đã thôi đành, không nói nữa làm gì, nhưng ngay đến cả trấn bàn cũng đã bị phá hủy, ông ta còn bị xiềng xích linh lực này xích lại.
“Điều mà tao hối hận nhất chính là đã đồng ý với mày đưa Tân Trạm đến đây” Mộc Thăng Khanh nhìn Viên Khánh đầy cay đắng và nói.
“Ngược lại, đây là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của tôi” Viên Khánh cười và nói.
“Đừng nói nhảm với ông ta nữa, giết ông ta đi” Từ Kim Thanh nói.
“Ha ha, chỉ dựa vào tụi bây thôi hay sao hả?”
Mộc Thăng Khanh tức giận đến mức bậc cười và nói: “Tao thừa nhận, lần này tao đã thất bại đến mức vô cùng nhảm nhí.
Không những không giết được bọn mày, còn tạm thời bị bọn mày bắt lại”
“Nhưng mà, cho dù là hiện tại tao không thể động đậy, thì cũng là cường giả cảnh giới Phân Thần cấp bốn đấy. Bọn mày là cái thá gì chứ, hơn nữa bọn bây thật sự cho là tao không có phòng bị gì mà lại dám xông thẳng vào trong sơn cốc này hay sao?”
“Tụi bây nhìn cho kỹ vào đây”
Mộc Thăng Khanh đột nhiên mở to miệng ra, trên đầu lưỡi lóe lên một đạo bùa màu vàng. Tiếp theo đó, ông ta liền cắn gấy miếng bùa đó ra làm đôi.