“Tôi!”
Hồ Phong đột nhiên giơ tay lên, trong mắt bất ngờ lên sát khí.
“Ông nghĩ kĩ đi! Hôm nay tôi dám đến gặp ông, nghĩa là đã chừa sẵn đường lui.”
Tân Trạm đối mặt với Hồ Phong, cười lạnh nói: “Ông cũng biết quan hệ giữa tôi và Du Túc không tồi. Tin hay không thì tùy, nếu hôm nay ông dám ra tay với tôi, thì ngày mai Long Huyết Thánh Linh Đan của ông sẽ xuất hiện trong tay tất cả luyện dược sư của Hội Dược sư!”
“Sau khi sự thật được tiết lộ, ông còn có gì nữa?”
Sắc mặt Hồ Phong đột nhiên tái nhợt, buông cánh tay xuống, thả người ngồi xuống ghế.
“Tôi thật xui xẻo. Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, ngay cả phương pháp luyện đan cũng lấy được. Nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào.”
Hồ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Tân Trạm.
“Thứ tôi muốn rất đơn giản. Ông luyện Băng Nguyên đan cấp năm cho tôi” Tân Trạm nói.
“Được rồi, coi như tôi xui xẻo, hai ngày sau tôi sẽ đưa đan dược cho cậu” Hồ Phong lập tức gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đợi tin vui của ông”
Tân Trạm cau mày, quay đầu rời đi.
Nhưng Tân Trạm còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy sau tai có tiếng gió rít.
“Tân Trạm cẩn thận!” Phù Ma không khỏi kêu lên.
Tân Trạm đã chuẩn bị từ trước, chân bước Du Long Bộ, lắc người một cái, tránh được một chưởng rít lên lao tới của Hồ Phong.
“Cậu biết tôi sẽ đánh lén cậu.”
Hồ Phong thất thủ một chiêu, cau mày nhìn Tân Trạm.
“Ông còn không hỏi tôi làm sao đảm bảo sẽ không tỉ phương pháp luyện đan của mình sau khi lấy đan dược, chứng tỏ ông chưa từng định dừng tay”
Tân Trạm nhìn chằm chằm Hồ Phong, nghỉ ngờ nói: “Nhưng tôi không hiểu. Rõ ràng đây là ván bài mà cả hai chúng ta đều có thể chấp nhận. Tại sao ông lại muốn ra tay”
Quả Lôi Nguyên đổi lấy Băng Nguyên Đan, hoàn toàn không phải là một cuộc trao đổi thua lỗ đối với Hồ Phong, mà Tân Trạm cũng có cách đảm bảo Hồ Phong có thể yên tâm răng mình sẽ không tiết lộ phương pháp luyện đan.
Nhưng cuối cùng đối phương vẫn ra tay tấn công.
“Cậu không cần biết chuyện này, dù sao đêm nay cậu nhất định phải chết”
Hồ Phong hét lên, vung nắm tay, đánh ra từng luồng linh khí mạnh mẽ, muốn hoàn toàn chôn vùi Tân Trạm.
Ánh mắt Tân Trạm phát lạnh, kiếm Thanh Đồng tỏa ra ánh kiếm mạnh mẽ, nổ tung trên luồng linh khí kia.
Tu vi của Hồ Phong đã đạt đến cảnh giới Phân Thần cấp bốn, không phải chuyện dễ dàng, thậm chí phải sử dụng Viêm Hoàng Chỉ hoặc.
móng vuốt Thanh Long mới có thể đối phó.
Nhưng Hồ Phong đã chọn ra tay, bản thân không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Trong linh khí ngập trời, bóng Tân Trạm không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng phát ra ánh kiếm.
So với tu vi của Hồ Phong, đương nhiên anh sẽ không chọn đấu linh khí với ông ta, như thế chẳng khác nào tìm đến cái chết.
Thế là Tân Trạm tỏ ra thật thảm hại, liên tục né tránh trong phòng.
“Thằng nhóc kia, cậu chỉ là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu mà dám làm loạn trước mặt tôi. Nói cho cậu biết, dinh thự này của tôi tốn rất nhiều tiền, dù có đánh nhau thế nào cũng không ai có thể vượt qua trận pháp để cứu cậu”