Diệp Văn thấy Tân Trạm trở về từ cõi chết, lại còn xông về phía mình, anh ta liền tái mặt vì sợ hãi.
Tân Trạm là cường giả Hợp Thể cảnh, chỉ cần đánh một chưởng xuống là mình chắc chắn sẽ phải chết.
Advertisement
Nghe được lệnh của cha, anh ta cũng phát huy sức mạnh lớn nhất của mình, bay về phía vòng hộ pháp.
Trong nháy mắt, Diệp Văn đã bay vào trong vòng hộ pháp.
Người đàn ông mặc đồ trăng chỉ liếc nhìn Diệp Văn, không hề cảnh cáo.
“An toàn rồi, ba nói đúng, mình thật sự là người truyền thừa, sẽ không bị người đàn ông này nhắm tới”
Diệp Văn vui mừng khôn xiết, nhìn Tân Trạm đang bay tới, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Người đàn ông này bảo vệ mình, chỉ cần Tân Trạm dám xông vào vòng hộ pháp thì chắc chắn sẽ chết.
Advertisement
Tiếp theo, anh ta sẽ không còn cách nào lấy được chí bảo từ trong tay đối phương.
Tuy nhiên, sự vui mừng của Diệp Văn còn chưa kết thúc, bóng dáng của Tân Trạm đột nhiên biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi của Diệp Thành co rút, hai tròng mắt sắp rơi ra đến nơi, không ngờ Tân Trạm lại xuất hiện trước mặt anh ta.
Nụ cười lạnh nơi khóe miệng kia ở trong mắt Diệp Văn giống như một con quỷ.
“Anh, tại sao anh lại dám vào trong vòng hộ pháp.”
Diệp Văn sửng sốt, nhưng anh ta không có thời gian để phản ứng.
Bóng dáng Tân Trạm biến mất lần nữa, mấy mũi tên nhỏ màu đen đã xuyên qua cơ thể anh ta.
Bây giờ Tân Trạm giết một cảnh thần phó phân là quá đơn giản.
Phập phập phập!
Mỗi một nơi mũi tên nhỏ đi qua, kinh mạch và xương cốt của Diệp Văn đều bị nghiền nát.
Sắc mặt Diệp Văn đờ đẫn, không thể tin được.
Rõ ràng là anh ta đang ở trong màn ánh sáng được bảo vệ, thế mà vẫn bị giết.
Cha tôi sắp sửa tiếp nhận nhà họ Diệp, tôi sẽ là chủ tiếp theo của nhà họ Diệp, tôi sắp lấy được chí bảo, nhưng lại ngã xuống ngay phía trước chí bảo.
“Ba, cứu con” Diệp Văn kinh hãi hét lên.
Nhưng ngay cả thần hồn bay ra trong kinh hãi của anh ta cũng bị một nhóm Phệ Thiên Trùng nuốt chửng.
“Giết!”
Người đàn ông áo trắng lại hành động, kiếm quang xẹt qua, toàn bộ Phệ Thiên Trùng của Tân Trạm đều chết sạch.
Nhưng ông ta liếc thấy Tân Trạm đã thoát ra khỏi vòng hộ pháp, cũng không đuổi theo.
“Xem ra mình đã đoán đúng. Phạm vi bảo vệ của người đàn ông này chính là một trăm mét.”
Tân Trạm hơi đau lòng khi thấy Phệ Thiên Trùng bị giết, nhưng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Trước đó Diệp Trảm Long chưa chết, người mặc áo trắng cũng không tiếp tục truy đuổi, điều này khiến anh nghĩ đến điểm này.
“Diệp Văn, không”
Diệp Trảm Long nhìn thấy con trai mình chết thảm, hai mắt đỏ hoe, đau lòng kêu lên một tiếng.
Diệp Văn là máu mủ duy nhất của ông ta, đứa con duy nhất thế mà lại chết trước mắt ông ta.
Cơ hội lấy được huyết mạch của nhà họ Diệp đã không còn, người thừa kế của ông ta cũng không còn nữa.
Còn kẻ chủ mưu lại đang đứng ở bên kia màn ánh sáng.
“Tôi sẽ xé xác cậu ra thành hàng ngàn mảnh, tra tấn thần hồn cậu hàng ngàn năm, muốn cậu sống không được mà chết cũng không xong.”
Diệp Trảm Long nhìn chằm chằm Tần Trạm, đau đớn như có một hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, nắm đấm trào máu, điên cuồng xông về phía Tân Trạm.