Tiểu khu Long An, trong một ngôi nhà bình thường.
Dương Nghị đi qua đi lại trong phòng, thoạt nhìn rất căng thẳng, lại hưng phấn.
Chính vào lúc này, điện thoại anh ta đột nhiên vang lên.
Dương Nghị vội vàng lấy điện thoại, căng thẳng hỏi: "Thế nào rồi?”
"Người đã bị tôi bắt.” Đối phương truyền đến giọng nói lạnh lùng.
"Tốt quá rồi.” Dương Nghị thở phào: "Không bị người ta nhìn thấy chứ?”
"Yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp, tuyệt đối không để ai tìm ra” Đối phương thấp giọng nói.
Dương Nghị không ngừng vuốt ngực, hưng phấn nói: "Sau khi thành công, tiền sẽ lập tức gửi vào tài khoản cho anh! Còn nữa, nhớ kỹ, bất kể thế nào cũng không được đụng đến cô Tô!”
"Hiểu rồi." Đối phương nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Sau đó, Dương Nghị gọi cho Địch Sáng.
"Anh Địch, đã làm xong rồi." Dương Nghị nén kích động nói.
Trong lòng Địch Sáng vui mừng, sau khi anh ta gác máy liền xoa cắm, thầm nghĩ: “Có lẽ lúc này cụ Tô đã biết chuyện rồi nhỉ?”
Trên núi, Tô Uyên bình tĩnh lạ thường.
Cô ấy khẽ nhắm mắt, dưới ánh trăng, gương mặt cô ấy vô cùng tinh tế, lại lạnh lùng.
"Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra là do ai làm.” Tô Uyên lạnh lùng nói.
Người đàn ông cao lớn đứng lên, cười nói: "Vậy thì thế nào? Những chuyện này liên quan gì đến tôi? Điều tôi cần làm, là lấy tiền bỏ chạy.”
"Anh không sợ sẽ bị bắt sao?” Tô Uyên hỏi.
Người đàn ông cao to cười lớn: “Yên tâm, chuyện này tôi đã làm biết bao nhiêu lần, trước giờ chưa từng có ai tìm ra tôi.”
"Vậy sao?"
Anh ta vừa nói xong, một tiếng động truyền đến từ sau lưng anh ta.
Sắc mặt người đàn ông cao lớn khẽ biến, vội vàng lấy lại tinh thần nhìn về phía người sau lưng.
Chỉ thấy trước mặt anh ta là một thanh niên có gương mặt thanh tú, nhưng đầy vẻ u ám.
"Chẳng phải đã nói hai ngày sao?”
Người đàn ông cao lớn không nhịn được hỏi.
Tần Trạm không trả lời anh ta, chớp mắt đã đi đến trước mặt người đàn ông cao lớn, cú đấm nặng nề, hung hăng nện vào bụng anh ta.
Người đàn ông cao lớn lập tức đau đớn, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát, nỗi đau kịch liệt, khiến anh ta nửa quỳ xuống đất.
"Cậu...sao cậu tìm được đến đây...” Người đàn ông cao lớn rất nhanh phản ứng lại, chuyện này, e rằng đã bị lộ.
Tần Trạm lúc này lửa giận ngút trời, anh nhìn Tô Uyên bị trói, lửa giận gần như nuốt chửng lấy anh.
"Bùm!"
Tần Trạm đột nhiên đá vào đầu gối anh ta, bàn chân người đàn ông cao lớn lập tức nứt gãy, tiếng la thảm thiết truyền khắp núi.
"Nói, ai bảo các người làm chuyện này.” Tần Trạm nắm tóc anh ta, nhẫn nhịn lửa giận tra hỏi.
Khóe môi người đàn ông cao lớn run rẩy, hoảng sợ nói: "Chuyện...chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ nghe lệnh bắt cô Tô đến đây, tôi...tôi không làm gì cả...”
"Tôi hỏi anh là ai bảo anh làm vậy!” Tần Trạm tức giận quát, lập tức dọa cho người đàn ông cao lớn kia đại tiểu tiện.
Anh ta khóc rống nói: “Anh hùng xin tha mạng...anh hùng tha mạng, tôi nói, tôi nói!”
"Là..là cậu chủ nhà họ Dương Dương Nghị bảo tôi làm.." Người đàn ông cao lớn nhịn đau, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dương Nghị?" Sắc mặt Tần Trạm khẽ biến, sau đó tức giận nói: “Tôi tốt bụng cho anh ta một con đường, anh ta lại dám bắt cóc Tô Uyên?"
Lúc này, sát ý của Tần Trạm gần như chạm đến tột đỉnh, ngay cả Tô Uyên cũng cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đó.
"Anh hùng...tôi thật sự không làm gì cả, tôi không làm hại cô Tô, tôi chỉ vì kiếm tiền thôi...xin cậu tha cho tôi..." Người đàn ông cao lớn khổ sở xin tha.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh bắt cóc Tô Uyên, đã là tội chết."
Người đàn ông cao lớn sửng sốt, lập tức hoảng sợ nước mắt nước mũi chảy tèm lem, anh ta liều mạng hét: “Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi, tôi...”
"Bùm!"
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị một chưởng của Tần Trạm đánh vỡ đầu.
Máu tươi văng lên mặt Tần Trạm, thoạt nhìn khiến lòng người hoảng sợ.
Người đàn ông cao lớn làm sao cũng không ngờ được, đơn hàng này là đơn hàng cuối cùng trong sinh mệnh của anh ta.
“Xin lỗi, là lỗi của anh.” Tần Trạm bước nhanh đến trước mặt Tô Uyên, cúi người vẻ mặt tràn ngập áy náy nói.
Tô Uyên bị dọa sợ không nhẹ, tuy cô ấy từng gặp rất nhiều chuyện lớn, nhưng giết người, vẫn là lần đầu tiên.
Tần Trạm lau máu trên mặt, sau đó cởi dây thừng cho Tô Uyên, ôm ngang cô ấy lên.
"Anh đừng lo, em không sao.” Tô Uyên lắc đầu nói.
Tần Trạm nhìn Tô Uyên trong lòng, anh hít sâu một hơi nói: “Anh đảm bảo với em, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Tô Uyên hé môi, cuối cùng vươn tay xoa mặt Tần Trạm, cười nói: “Không trách anh, thật sự không sao hết...”
Tần Trạm không nói gì, anh ôm Tô Uyên lên xe, thấp giọng nói: “Giờ anh đưa em về...”
Xe chạy suốt đoạn đường, rất nhanh đã về tiểu khu Long An.
Đội bảo vệ vẫn còn lo lắng đứng trước cửa, mà Kiếm Hổ cũng vừa mới đuổi đến.
Trừ những người đó ra, mặt thẹo cũng nhận được tin, gã đứng trước cửa, cực kỳ áy náy.
"Cậu Tần, xin lỗi..." Mặt thẹo cúi đầu, ảm đạm nói.
Tần Trạm lắc đầu, không nói gì cả.
"Cậu Tần, chúng tôi không tìm thấy...cô Tô? Cô trở về rồi?" Kiếm Hổ còn chưa nói xong đã ngơ ngẩn.
Hắn ta đã tìm hết các mối quan hệ, đều không biết Tô Uyên ở đâu, Tần Trạm lại tìm được người trở về trong thời gian ngắn như vậy?
Tần Trạm nhìn hắn ta, nói: “Tìm mấy người, trông chừng Tô Uyên.”
"Vâng, vâng!" Kiếm Hổ vội vàng đáp lời.
Đứng dưới chân núi, Tần Trạm thấp giọng nói: “Em trở về trước đợi anh.”
"Anh muốn đi đâu?" Tô Uyên kéo cánh tay Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn về phía nhà họ Dương, giọng nói lạnh lẽo: "Giết người."
"Nhà họ Tô sẽ xử lý chuyện này.” Tô Uyên vội vàng lắc đầu: “Anh theo em về đi."
Tần Trạm cười cười, nói: “Nhà họ Tô là nhà họ Tô, anh là anh, yên tâm, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Nói xong, Tần Trạm bèn bước nhanh về phía nhà họ Dương.
Tỉnh thành, Địch Sáng đang kinh ngạc thất sắc đứng trước mặt Địch Thân Kình.
"Đồ ngu này! Ai bảo con động đến cô chủ lớn nhà họ Tô hả!” Lồng ngực Địch Thân Kình phập phồng, hận không thể tát chết Địch Sáng.
Địch Sáng có chút uất ức nói: “Ba, con làm việc rất sạch sẽ, không ai biết đâu..." %3D
"Mẹ nó chứ!” Địch Thân Kình cầm một cuốn sách trên bàn, ném vào mặt Địch Sáng.
"Mẹ nó con tưởng cụ Tô cũng là người ngu sao?! Chút thủ đoạn này của con, lão hồ ly kia không nhìn ra à?" Địch Thân Kình tức đến muốn sụp đổ.
Gần như tất cả mọi người đều biết, Tô Uyên là vảy ngược của cụ Tô, một khi chạm vào, chỉ có con đường chết.
“Vậy...vậy bây giờ phải làm sao?” Địch Sáng có chút sợ hãi hỏi.
Địch Thân Kình liếc anh ta, ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì đến con, bất kể ai hỏi con, con cũng phải phủ nhận, hiểu chưa?”
"Vâng, vâng." Địch Sáng liên tục gật đầu.
"Còn nữa, tìm sát thủ gần Đạm thành, giải quyết Dương Nghị” Trong mắt Địch Thân Kình xẹt qua vẻ hung ác.
Bất kể thế nào, cũng không thể lưu lại điểm yếu.
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter