Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Mua chuộc lòng người




Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp hội trường. Tần Trạm đạp lên mặt gã mặt thẹo, thản nhiên nói: “Thu tay lại đi, tôi sẽ tha mạng cho anh.”



Gã mặt thẹo đau đớn khó nhịn, trán chảy mồ hôi lạnh. Gã ôm cánh tay, không cam lòng nhìn Tần Trạm: “Cậu... Dám đánh gãy tay tôi!”



Tần Trạm lạnh mặt nói: “Tôi chưa giết anh đã là nhẹ tay lắm rồi."



Gã mặt thẹo không ngờ chuyện lại đến nông nỗi này. Gã không để ý tới nhà họ Tô là vì muốn đạp lên đầu Kiếm Hổ để thể hiện quyền lực. Nếu mình thể hiện thực lực trước mặt đông đảo ông lớn thì ít nhất có thể tiếp nhận sản nghiệp của Kiếm Hổ đúng không? Song gã không ngờ cánh tay của mình lại bị đánh gãy. Nghĩ đến đây, gã mặt thẹo tự dưng lại đau đớn chảy nước mắt.



"Tôi đã trả giá gần 10 năm tâm huyết vì ngày hôm nay..” Gã mặt thẹo không cam lòng: “Thế mà cậu lại ra tay hung ác như thế...”



Thấy gã này khóc bù lu bù loa, Tần Trạm không khỏi sững sờ. Đây không phải là kẻ hung ác giết người như ma à? Sao tự dưng lại khóc rấm rức như đàn bà vậy?



Những người chung quanh đều không quan tâm gã mặt thẹo, đều đổ dồn sự chu ý vào Tần Trạm.



"Không ngờ cậu Trạm lại có bản lĩnh như thế, chẳng trách lại được nhà họ Tô coi trọng” Có người không nhịn được cảm thán.



Cụ Tô cũng rất kinh ngạc, nhăn mày thật sâu. Nếu nói Tần Trạm có y thuật cao siêu thì ông có thể hiểu được, dù gì trên đời này vẫn có nhiều người sở hữu kỹ năng đặc biệt. Nhưng điều khiến ông khó hiểu là một người lại có được nhiều bản lĩnh đến thế, hơn nữa mỗi loại đều đạt đến đỉnh cao.



"Xem ra mình phải điều tra cậu ấy thật kỹ mới được.” Cụ Tô thầm nghĩ.



Mọi người liên tục chúc mừng Tần Trạm, song Tần Trạm lại chỉ chú ý tới gã mặt thẹo. Anh rối rắm một lát, cuối cùng cúi người xuống nói: “Một kẻ giết người như ngóe như anh sao lại khóc rống lên vì bị gãy tay vậy? Có đáng không?"



"Giết người như ngóe?" Gã mặt thẹo nổi giận: “Tôi lang bạt bao nhiêu năm trời, đã từng giết ai đâu!”



Tần Trạm nhất thời cau mày chặt hơn. Anh suy nghĩ một lát rồi bỗng nói: “Tôi hỏi anh, nếu tôi có thể chữa khỏi cánh tay của anh thì anh có chịu từ bỏ ân oán với Kiếm Hổ không?"



Gã mặt thẹo sửng sốt, sau đó hừ lạnh nói: “Tay đã bị đánh gãy rồi thì sao mà chữa khỏi được nữa?”



"Chỉ cần anh trả lời là được hay không thôi.” Tần Trạm bình tĩnh nói.



Gã mặt thẹo không cần suy nghĩ: “Nếu cậu có thể chữa khỏi cánh tay cho tôi thì tôi chẳng những bỏ qua cho Kiếm Hổ mà còn tôn cậu lên làm thầy!”



"Được." Tần Trạm gật đầu, sau đó đặt tay lên cánh tay của gã mặt thẹo, truyền một tia linh khí vào cánh tay gã ta. Gã mặt theo chỉ cảm thấy cánh tay mình như được nước ấm bao phủ, cảm giác đau đớn cũng biến mất. Hơn nửa tiếng sau, Tần Trạm rút tay lại, thản nhiên nói: “Thử nhúc nhích cánh tay xem sao.”



Gã mặt thẹo vội đứng dậy xoay cánh tay, khiếp sợ phát hiện tay của mình lại lành lặn nguyên vẹn!



"Chuyện này...” Gã mặt thẹo nuốt nước miếng, vẻ mặt tràn đầy khó tin.



"Anh giữ lời hứa không?” Tần Trạm bình tĩnh hỏi.



Gã mặt thẹo vội quỳ xuống, mang ơn nói: “Cảm ơn cậu Trạm, từ hôm nay trở đi cậu chính là ân nhân của tôi.”



"Đứng dậy đi." Tần Trạm khoát tay.



Cảnh tượng này bị cụ Tô chứng kiến rõ ràng. Ông không khỏi cảm thán: “Được lắm Tân Trạm, còn tưởng là bình hoa, không ngờ lại có bản lĩnh như thế.” Hành động này chẳng những cứu mạng Kiếm Hổ mà còn mua chuộc được lòng người. Xem ra tương lai, cậu này sẽ không hề tầm thường!



"Xem ra ánh mắt của bé Uyên không tồi.” Cụ Tô không khỏi vuốt râu cười.



Kiếm Hổ lảo đảo bò đến trước mặt Tần Trạm, điên cuồng dập đầu: “Cảm ơn cậu Trạm đã cứu mạng tôi."



Tân Trạm khoát tay ra hiệu cho hắn đứng lên.





Rất nhiều người ở đây còn muốn nhận gã mặt thẹo về phe mình bồi dưỡng, nhưng bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa.



“Chậc chậc, anh giỏi võ thế này, sao trước kia lại bị mất tên côn đồ đánh ngất xỉu?" Tô Uyên ngồi trước bàn ăn, chu môi hỏi.



"Cái này..." Tần Trạm nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cười gượng: “Hôm đó tôi bị tiêu chảy..”



“Phì!” Nghe vậy, Tô Uyên lập tức bật cười, sau đó trợn trắng mắt: “Được rồi, anh không muốn nói thì thôi, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa.”



Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc. Sau khi ra ngoài, rất nhiều người đều lại đây chào tạm biệt Tần Trạm.



"Chàng trai trẻ, tôi coi trọng cậu lắm đấy.” Người mặc áo kaki bước ra đại sảnh, khen ngợi vỗ vai Tần Trạm.



"Ông quá khen.” Tần Trạm khiêm tốn, rối rắm một lát rồi vẫn khuyên nhủ: “Tốt nhất ông nên vứt vòng tay đi, không thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, lúc đó e rằng đã muộn rồi."



Nhắc đến chuyện này, người mặc áo kaki lại đen mặt, chút thiện cảm cũng biến mất tăm.



"Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Người áo kaki không vui nói: “Mỗi người một sở trường, cậu có thể làm bác sĩ hoặc võ sĩ, đừng có ăn nói xằng bậy chỉ để thể hiện bản thân.”



Tần Trạm bỗng bật cười. Được lắm, ông mặc áo kaki này còn cho rằng mình muốn nịnh bợ ông ta nữa chứ.



"Tối đã ba ngày, ba ngày sau nếu ông cần gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Tần Trạm cười nói.



"Tôi nghĩ tôi sẽ không có việc gì cần gọi cậu đâu.” Người này hừ lạnh rồi quay đầu bỏ đi.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Trạm cũng chuẩn bị rời đi. Gã mặt thẹo bám theo sít sao, Tần Trạm đi đâu gã lại đi theo đến đó.



"Anh làm gì vậy?” Tần Trạm trợn trắng mắt.



Gã mặt theo chắp tay nói: "Nếu tôi đã bảo là sẽ tháp tùng cậu thì sẽ không bao giờ đổi ý!”



“Sư phụ của anh có đồng ý không?” Tần Trạm cười hỏi.



Gã mặt thẹo xấu hổ sờ mũi: “Thực tế trước đó không lâu, tôi mói bị đuổi ra khỏi môn phái...”



"Hå?" Điều này khiến Tần Trạm kinh ngạc. Võ công cao như gã mặt thẹo mà còn bị đuổi cổ, rốt cuộc thực lực của Đổng Thiện Ngũ mạnh cỡ nào? Chẳng trách Hoàng Lĩnh cũng kiêng kỵ đến thế. Tần Trạm không hỏi tiếp mà hít sâu một hơi, nhìn về phương xa, khẽ nói: “Đã đến lúc đi hỏi chuyện đó rồi."



"Cậu Trạm, chúng ta đi đâu vậy?” Gã mặt thẹo hỏi.



"Nhà họ Lâm.”



Tại nhà họ Lâm, mọi người đang vui vẻ đứng chờ trước cổng.



"Chắc Khinh Thiền sắp về rồi." Lâm Vinh đắc ý nói: "Con gái tôi thật vĩ đại, không ngờ lại được nhà họ Tô thưởng thức, ha ha.”



"Có bữa tiệc lần này, ắt hẳn rất nhiều nhân vật tầm cỡ đều sẽ biết đến nhà họ Lâm, sau này làm việc gì cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.”



Lâm Khinh Thiền còn chưa trở về thì Tần Trạm đã đến nhà họ Lâm trước.



Thấy Tần Trạm, Lâm Vinh lại đắc ý nói: “Tần Trạm, sao mày lại đến đây? Mày biết hôm nay Khinh Thiền đi đâu không? Con bé đi dự tiệc ở nhà họ Tô! Nói không chừng mày còn có thể thấy con bé trên TV đấy, ha ha ha.”



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK