Chương 466
Hai con rồng thần khí thế mãnh liệt, chọc tan bầu trời, xông thẳng về phía Tần Trạm!
Tốc độ của bọn nó cực nhanh, để lại hai dấu màu lửa đỏ trên không trung, mây trên trời cũng vì vậy mà bị cuốn tan!
Mặt đất dưới chân Tần Trạm bất chợt lún xuống, kiến trúc trong phạm vi mấy trăm mét đều chịu ảnh hưởng cực lớn!
“Chết đi cho tôi!” Kiều Thành ngửa đầu gào thét, trường thương phẫn nộ bổ xuống!
Đối mặt với hai con rồng thần này, Tần Trạm không hoảng không sợ, cơ thể của anh được ánh sáng màu vàng đen bao bọc triệt để, trong lòng bàn tay ngưng tụ ánh sáng vàng vô cùng chói mắt!
“Thằng nhãi này muốn dùng tay đón sao?” Đằng Ngạo lạnh giọng nói.
Chúc Diêu cười bảo: “Ai biết được.”
“Đúng là đủ ngạo mạn” Đằng Ngạo hừ lạnh một tiếng nói.
“Quả thật là đủ ngạo mạn” Chúc Diêu cũng gật đầu theo: “Nhưng ngạo mạn thành công lại có chút quyến rũ.
Nghe thấy câu này, Đằng Ngạo lập tức nhìn sang Chúc Diêu.
Anh ta vô cùng bất mãn nói: “Loại người này thường chết sớm.
“Răng rắc!” Trong lúc bọn họ đang nói
truyện, hai con rồng kia đã hạ xuống!
Chỉ thấy Tần Trạm đưa hai tay ra, túm chặt lấy cái cổ của hai con rồng thần do biến ảo mà ra kia!
“Xoẹt xoẹt!”
Con rồng thần kia giãy giụa trong tay Tần Trạm, vậy mà trực tiếp chà xát bàn tay Tần Trạm đến máu me đầm đìa!
Gần như trong nháy mắt, hai con rồng thần này đã quấn chặt lấy cơ thể của Tần Trạm, giống như một con rắn lớn, không ngừng giày xéo cơ thể Tần Tram.
Cơ thể Tần Trạm bị cuốn càng lúc càng chặt, xương cốt phát ra từng đợt “răng rắc”, giống như bị nghiền nát “Á!”
Kiều Thành nổi giận gầm lên một tiếng, anh ta cầm trường thương, cách không ném về phía Tần Trạm!
“Ầm!”
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong tay Tần Trạm xuất hiện thêm một thanh trường kiếm đỏ ngòm!
Thanh kiếm này chính là kiếm Thanh Đồng!
Từ khi được rèn, Tần Trạm chưa từng dùng đến, bây giờ lại sử dụng, uy lực của nó không thể tưởng tượng nổi!
Kiếm Thanh Đồng phá vỡ bầu trời, lập tức chặt đứt trường thương. Sau đó, thân kiếm vung vẩy nhanh chóng trên không trung, khí kình kinh khủng để lại một dấu vết!
Hơn một trăm kiếm cách không xẹt qua, sau đó kiếm Thanh Đồng đột nhiên biến mất.
“Xảy ra
truyện gì vậy?”
“Không biết nữa, thanh kiếm mẻ kia vậy mà chém đứt trường thương của cậu Kiều!”
“Không phải, tôi hỏi thanh kiếm mẻ kia vung vẩy trên không trung làm gì? Khiêu vũ hả?”
Hoàn toàn chính xác, cách không nhìn lại, mỗi lần thanh kiếm này chém đi đều không có mục tiêu, căn bản không nhìn ra mục đích gì.
Nhưng mà, đúng lúc này, hai tay Tần Trạm chợt rung một cái, khí kình rồng thần quấn quanh người anh lập tức nổ tan nát
truyện này còn chưa hết, chớp mắt nổ bung một cái, Tần Trạm đạp bước tiến lên, anh hé miệng, tất cả khí kình thế mà đều bị anh nuốt vào!
“Nấc!”
Tần Trạm ợ một cái, hài lòng vỗ bụng.
“Còn lá bài tẩy nào không?” Tần Trạm nhìn Kiều Thành nói.
Sắc mặt Kiều Thành cực kỳ khó coi, anh ta liên tục lùi về sau, vừa lui vừa nói: “Tần Trạm, tôi và anh là người cùng vai vế, tương lai là thiên hạ của chúng ta! Anh không thể giết tôi được!”
Tần Trạm cười lạnh nói: “Con mẹ nhà nó, anh nghĩ mình là Naruto đấy à?”
Nói xong, Tần Trạm liền tát một cái về phía miệng Kiều Thành.
Kiều Thành đưa tay lên bảo vệ gương mặt mình, nhưng một tát này trực tiếp đánh nát cánh tay anh ta, vỗ thẳng về phía miệng anh ta “Đồ đệ của tôi nói, chỗ nào cũng không đánh, chỉ đánh cái miệng thúi của anh thôi.” Tần Trạm cười lạnh nói.
Kiều Thành ôm cánh tay gãy của mình, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Anh ta vừa lùi lại vừa nói: “Tôi là cậu chủ nhà họ Kiều! Tôi là đại võ tông tương lai! Anh không thể giết tôi!”
“Anh cảm thấy anh còn có tương lai ư?” Tần Trạm cười lạnh nói: “Tính đi tính lại, anh không tính mình vào đúng không?”
Kiều Thành giận dữ hét: “Anh giết tôi chính là đắc tội nhà họ Kiều! Sau này anh ở Việt Nam nửa bước cũng khó đi!”
“Thật sao?” Tần Trạm khẽ hừ một tiếng: “Những lời này tôi đã từng nghe quá nhiều lần rồi.”
Nói xong, Tần Trạm thoáng cái giơ chân lên, hung hăng đạp vào đan điền của Kiều Thành!
“Bịch!” Chỉ thấy cả cơ thể Kiều Thành trực tiếp ngã bay ra ngoài, một ngụm máu tươi từ trong miệng anh ta đột ngột phun ra, cả người trong tích tắc đã suy yếu mấy phần, bụng dưới xẹp xuống giống như một quả bóng da bị xì hơi.
“Theo lời anh nói vừa nãy, làm người bình thường cũng rất tốt, bây giờ anh cảm thấy tốt không?” Tần Trạm đi đến trước mặt Kiều Thành, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Kiều Thành ôm bụng mình, giống như phát điện hét lớn: “Đan điền của tôi, đan điền của tôi!”
Anh ta liều mạng lấy tay che, giống như muốn chặn nội kình đang chảy ra.
Đáng tiếc đan điền của anh ta đã nát, làm gì cũng không có tác dụng.
“Tôi không giết anh, giữ lại một cái mạng chó của anh.” Tần Trạm cười nói: “Kiếp sau làm người bình thường cho tốt đi.”
Kiều Thành nằm mơ cũng không ngờ rằng lời nói buông ra trước ước chiến lại ứng nghiệm lên người mình.
Mọi người vây xem thì trợn mắt há mồm, bọn họ đã sớm biết đây là một vụ giết chóc đơn phương, nhưng không ngờ rằng người bị giết không phải Tần Trạm mà là Kiều Thành.
Toàn bộ quá trình giao thủ chưa tới một tiếng, Kiều Thành đã thất bại.
Tốc độ thế này quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Cho dù là Đằng Ngạo vừa mới xuất quan sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Tần Trạm không để ý tới Kiều Thành đau đớn kêu rên, anh quay đầu liền đi về phía đám người.
Đám người vây xem vội vàng trốn sang một bên, thậm chí không ai dám đối mặt với Tần Trạm.
Nhưng Tần Trạm không nhìn bọn họ, đi tới giống như không có người.
“Tần Trạm.” Lúc đi đến bên cạnh Đằng Ngạo, Đằng Ngạo gọi Tần Trạm “Sao vậy?” Tần Trạm dừng bước: “Anh muốn đánh với tôi sao?”
Đằng Ngạo híp mắt nói: “Cuối năm, tôi sẽ giao đấu với anh.”
“Cuối năm à.” Tân Trạm sờ cằm suy nghĩ một chút: “Cuối năm chưa chắc tôi rảnh đâu, đến lúc đó rồi nói sau.”
Đằng Ngạo hừ một tiếng, nói: “Cuối năm nhất định tôi sẽ đi tìm anh, chờ đó.”
Tần Trạm cười cười, không nói gì.
Đằng Ngạo muốn ước chiến Tần Trạm chỉ là do lòng hiếu thắng quá mạnh, không có gì đáng trách.
Anh ta không giậu đổ bìm leo đã tốt lắm rồi.
“Đi thôi.” Tân Trạm vỗ Hứa Bắc Xuyên đang hô to gọi nhỏ nói.
Hứa Bắc Xuyên vênh mặt đắc ý nói: “Không hổ là sư phụ tôi, theo tôi!”
“Theo em gái cậu.” Tần Trạm đá mông anh ta một cước, hai người hi hi ha ha rời khỏi địa điểm.
Có người vui cũng có người buồn, Tần Trạm thắng, phần lớn nhân sĩ võ đạo trên đời cũng bắt đầu sợ hãi.
Ngay cả Kiều Thành được xưng là đứng đầu Trung Nguyên cũng không phải đối thủ của Tần Trạm, dưới gầm trời này, còn ai có thể tranh phong với anh chứ?
Chẳng lẽ thật sự phải mời những lão quái vật ẩn thế kia mới có thể thách thức Tần Trạm sao?
Không có ai biết đáp án.
Tin tức Tần Trạm khôi phục thực lực giống như thủy triều quét qua toàn bộ diễn đàn võ đạo.
Không đến nửa ngày, gần như tất cả mọi người đã biết tin tức này.
Kiêu Thành thua Tần Trạm trong vòng một tiếng, điều này khiến hiệp hội võ đạo thủ đô càng thêm lo lắng.
“Không thể tiếp tục như vậy nữa.”
Thương Trụ cắn răng nói: “Tôi đi xin chỉ thị của hội trưởng, cho dù mời đại võ tông cũng phải giết Tân Trạm!”