Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2354


Khương Thời Miễn quay đầu, nhưng phát hiện Tân Trạm đã mở ra trận pháp ở trên đỉnh núi.


Hai người họ cách không trung nhìn nhau, ánh mắt lạnh đến đủ để đóng băng không khí.


Trận pháp mở ra, thân ảnh Tân Trạm chậm rãi biến mất.


Nhưng anh có dự cảm, lần sau gặp mặt, hai bên sẽ càng quyết đầu sinh tử hơn.


Âm!


Khương Thời Miễn trực tiếp bóp nổ con rối của Tân Trạm, thân ảnh vụt qua, như trút giận, đạp đổ ngọn núi cao mà Tân Trạm đứng trên đó.


“Lần thứ hai, con rệp này lại thoát khỏi mắt mình lần thứ hai, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu”


Khương Thời Miễn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bảng giết chóc.


Văn tự bên trên biến thành tám, điều này chứng tỏ bản thân cách vị trí vô địch, gần thêm một bước.


“Có hắc điển sát lục này, thì tôi sẽ chính là thần của chiến trường Tiên Ma, tất cả kho tàng bảo vật ở trong chiến trường, tất cả vật trong tay tu sĩ đều sẽ là của tôi, có chí bảo như biển này, thì đệ nhất Ngũ Tử Ma Môn, nhất định là Khương Thời Miễn tôi”


“Tân Trạm này sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng cũng không cần thiết lãng phí thời gian với anh ta, mang hắc điển nâng cấp lên cực hạn rồi nói sau”


Đôi mắt Khương Thời Miễn mang theo sự cuồng nhiệt, đột nhiên bay lên, anh ta nổi cuồng phong, nhắm về một hướng mà xẹt qua.


Ở nơi cực kỳ xa xôi, thân ảnh Tân Trạm và Nhậm Hành Thiên xuất hiện.


“Tân đạo hữu, tôi nói nè, bây giờ Khương Thời Miễn đó chính là ác ma, không ai trong chúng ta có thể đối phó được đâu: Nhậm Hành Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển nói giờ chúng ta mau chạy đi, tôi nghe nói chiến trường Tiên Ma này rất lớn, Khương Thời Miễn chỉ ở chiến trường phía Đông Nam, chúng ta chạy về phía bắc đi. “


“Chạy sao? Sao ông không nghĩ đến việc tiêu diệt anh ta”


Tân Trạm nhíu mày nói.


“Đạo hữu cậu đừng đùa nữa, Khương Thời Miễn đó đã có được bảo vật của chiến trường giết chóc, chúng ta lấy cái gì mà đánh với cậu ta chứ, cậu xem tám đỉnh phong cảnh hợp thể đó, không phải cũng toi đời rồi sao” Nhậm Hành Thiên lắc đầu nói.


“Cho nên, chúng ta chỉ cần chạy trốn, đợi đến khi chiến trường kết thúc thì an toàn rồi: “Vậy ông có từng nghĩ, nếu như chiến trường không kết thúc thì sao?” Tân Trạm hỏi ngược lại.


Vẻ mặt Nhậm Hành Thiên nhất thời cứng đờ.


“Chắc là không đâu nhỉ”


“Đây là chiến trường giết chóc, nhưng ông lại muốn dựa vào chạy trốn để thoát mạng sao?” Tân Trạm cười lạnh nói.


“Nếu chiến trường này là do ông bày ra, thì ông có cho kẻ yếu cơ hội trốn thoát này không”


“Vậy chẳng phải chúng ta chỉ có chết thôi sao”


Nhậm Hành Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.


Nếu như chiến trường không kết thúc trong khi Khương Thời Miễn lại mạnh như vậy, nếu như còn tiếp tục, thì anh ta nhất định sẽ giết chết hết tất cả những người có ở chiến trường.


Đến lúc đó bản thân phải làm sao đây?


“Cho nên, chạy trốn là vô ích”


Dường như Tân Trạm có cảm giác, lập tức nhìn về phía bầu trời xa xăm, sau đó giữ lấy Nhậm Hành Thiên.


Cùng lúc hai người họ bay lên, một luồng linh quang từ xa vụt đến, bất ngờ là ở ngọn núi Tiên Chu.


Lúc này phía trước Tiên Chu, Tân Thiên đang đứng bên trên, mặc dù sắc mặt có hơi tiều tụy nhưng đầy hớn hở.


“Tân Trạm, thằng nhóc em cuối cùng cũng trở về rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK