*Chương có nội dung hình ảnh
Sau khi Tần Trạm rời khỏi sân huấn luyện, vừa khéo gặp được Quách thống lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này bên cạnh Quách thống lĩnh là mấy nhân viên cấp cao của ban an ninh, giống như đang tán gẫu chuyện gì đó.
Nhìn thấy Tần Trạm xong, Quách thống lĩnh kinh ngạc nói: “Tần Trạm, sao nhanh như vậy cậu đã ra ngoài rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm nói: “Tôi đã bàn giao xong, ba ngày sau tôi sẽ tới đưa mấy viên đan dược miễn phí cho bọn họ là đủ rồi."
Quách thống lĩnh nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói: “Nhanh như thế sao?"
“Ừm, yên tâm đi." Tần Trạm xua tay nói: “Tôi còn có việc, đi trước một bước đây."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm rời đi xong, mấy người bên cạnh Quách thống lĩnh nhao nhao cau mày nói: “Quách thống lĩnh, người này là Tần Trạm mà ông nói sao?"
"Không sai." Quách thống lĩnh khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sao tôi có cảm giác cậu ta không tốt như ông khen ngợi nhỉ? Trái lại có vài phần ngạo mạn vô lễ.”
Quách thống lĩnh xua tay nói: “Trẻ tuổi đắc ý, tất nhiên là cậy tài khinh người. Nếu tôi có được thành tựu như cậu ta lúc ở độ tuổi ấy, tôi còn kiêu ngạo hơn ấy chứ.”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Quách thống lĩnh có chút nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cũng đúng lúc này, Tạ Tuấn Võ đi từ xa tới.
Ông ta chạy chậm tới trước mặt Quách thống lĩnh, sau đó cúi chào. Quách thống lĩnh gật đầu, xem như chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tạ Tuấn Võ vội vàng nói: “Báo cáo Quách thống lĩnh, tôi có chuyện muốn báo cáo."
"Nói." Quách thống lĩnh nói.
Tạ Tuấn Võ nói toàn bộ sự việc mới xảy ra ở sân huấn luyện, còn thêm mắm thêm muối cho Quách thống lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi Quách thống lĩnh nghe xong, cau mày nói: “Những lời ông nói đều là thật sao?"
"Vô cùng chính xác!" Tạ Tuấn Võ dùng lực gật đầu nói: “Quách thống lĩnh, Tần Trạm này muốn làm cạn kiệt thể lực của đội viên, một ngày nghỉ bốn tiếng, coi chúng tôi làm bằng sắt sao? Huống chi tôi đã xem qua phương pháp huấn luyện của cậu ta rồi, đơn giản là một số động tác thể lực mà thôi, không có tác dụng thực tế.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lần này Quách thống lĩnh cũng có chút hoài nghi rồi.
Ông ta xua tay nói: “Đi tới đó xem."
Sau đó đám người đi tới sân huấn luyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sân huấn luyện, tất cả đội viên đang liều mạng huấn luyện dưới sự giám sát của Tất Tiêu Dao.
“Ông xem, những động tác này vô cùng bình thường, có thể có tác dụng gì chứ?” Vẻ mặt Tạ Tuấn Võ không phục nói: “Tôi thấy Tần Trạm này chỉ có tiếng mà không có miếng! Huống chi cậu ta có kinh nghiệm huấn luyện sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Quách thống lĩnh, tôi cảm thấy Tuấn Võ nói không sai." Những người khác cũng gật đầu nói.
Quách thống lĩnh bị những lời này làm dao động, thứ tự trận đấu lần này, có ý nghĩa tới tài nguyên võ đạo, nếu không lấy được thứ tự, vậy lực lượng ở ban an ninh Tân Châu sẽ càng ngày càng yếu.
"Bảo bọn họ dừng lại đi." Quách thống lĩnh xua tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tạ Tuấn Vũ vui vẻ, vội vàng kêu lớn: "Toàn bộ dừng huấn luyện! Đi đều bước!”
Rất nhiều đội viên đi tới trước mặt Quách thống lĩnh, cùng cúi chào. Quách thống lĩnh trầm giọng nói:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Các cậu cảm thấy có hiệu quả không?"
"Báo cáo Quách thống lĩnh, chúng tôi ngoại trừ mệt mỏi ra, không có bất cứ cảm giác gì!"
"Quách thống lĩnh, tôi cảm thấy Tần Trạm đang đùa giỡn chúng tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lần này sắc mặt Quách thống lĩnh hoàn toàn khó coi.
"Quách thống lĩnh!” Tất Tiêu Dao vội vàng chạy tới, anh ta sốt ruột giải thích: “Tần Trạm là kỳ tài võ học, cũng là người đứng đầu Tân Châu, tôi cảm thấy ông nên tin tưởng anh ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Quách thống lĩnh trầm giọng nói: "Bản lĩnh của Tần Trạm tất nhiên không cần nhiều lời, nhưng mà cho dù tu vi của cậu ta cao, nhưng cũng không có kinh nghiệm huấn luyện."
Tất Tiêu Dao nghiến răng nói: “Quách thống lĩnh, tôi hiểu rõ Tần Trạm, anh ấy nói được thì nhất định có thể làm được!"
Quách thống lĩnh vẫn chậm chạp không nói gì, giống như đang suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thật sự không được, ông cho tôi một ngày, chỉ cần một ngày là đủ rồi!” Tất Tiêu Dao sốt ruột nói.
“Tất Tiêu Dao, trái lại cậu nói rất nhẹ nhàng, chúng ta có tổng cộng một tuần, một ngày sao? Cậu có biết nó có ý nghĩa gì không?" Tạ Tuấn Võ tức giận quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Tất Tiêu Dao càng khó coi, anh ta nhìn về phía Quách thống lĩnh, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Quách thống lĩnh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được, vậy thì cho cậu một ngày, nếu không có hiệu quả, thì đổi phương thức huấn luyện, tôi cũng sẽ đi tìm Tần Trạm nói chuyện."
“Rõ!” Tất Tiêu Dao cúi chào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau đó anh ta xoay người kêu lớn: “Mọi người tiếp tục huấn luyện!"
Tạ Tuấn Võ cười mỉa nói: “Một ngày sau tôi xem cậu có thành quả gì.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà ở một bên khác, sau khi Tần Trạm trở về thì bắt đầu luyện chế đan dược.
Lần này anh bỏ ra vốn lớn, từ toàn tỉnh tìm được một số lớn đan dược, chuẩn bị dùng ba ngày thời gian luyện chế Trúc Cơ Đan cho mỗi người.
Trúc Cơ Đan, đủ để khiến đám người này đều bước vào cảnh giới tông sư! Phối với thuật luyện thể của anh, cho dù đạt vị trí thứ nhất cũng không là vấn đề!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngày hôm sau, Quách thống lĩnh đi tới sân huấn luyện.
Ông ta nhìn Tất Tiêu Dao, nói: “Thế nào, có hiệu quả không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất Tiêu Dao nhíu mày, rất rõ ràng, không thấy được kết quả gì.
Thuật luyện thể này, ít nhất phải ba ngày mới có thể phát huy được tác dụng, đương nhiên một ngày sẽ không nhìn ra được gì.
"Tất Tiêu Dao, tự tin của cậu đâu rồi?" Tạ Tuấn Võ cười nhạo: “Tôi sớm đã nói không có tác dụng, bây giờ thì sao nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Quách thống lĩnh thở dài, nói: “Tôi đi gọi cho Tần Trạm đã, nói chuyện điện thoại xong lại quyết định."
Vì thế vệ sĩ bên cạnh Quách thống lĩnh vội vàng gọi điện cho Tần Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng đầu bên kia đổ chuông rất lâu, không có ai nghe máy.
“Tiếp tục gọi." Quách thống lĩnh cau mày nói.
Gọi liên tục bốn cuộc, vẫn không có ai nghe máy, chuyện này lập tức khiến Quách thống lĩnh rơi vào khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tạ Tuấn Võ nhân cơ hội nói: “Báo