**********
"Xem ra ba cây dược vương của tôi đều là cây có giá
Tần Trạm mỉm cười, đôi mắt có chút kinh ngạc nhìn Giang Ánh Tuyết.
Từ những thông tin tình báo trước đó nhận được, anh chỉ biết Giang Ảnh Tuyết là người cực kỳ am hiểu các phương pháp chữa thương, đó là lý do vì sao anh lại hỏi đối phương trước khi so đấu.
Nhưng lại không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thân thể bị trọng thương của mình đã hoàn toàn hồi phục.
Với y thuật của Tần Trạm, e rằng cũng phải hao tổn hơn mười cây dược vương mới có thể hồi phục toàn bộ được. "Anh Trạm, anh thắng rồi, để cho cô gái nhỏ theo anh đây kiếm lời được không ít, xem như là chút tâm ý của tôi." Giang Ánh Tuyết cười nói.
Tần Trạm lắc đầu cười khổ, Giang Ánh Tuyết, cô gái này đúng thật là thẳng thắn.
Trong lúc cả hai người đang trò chuyện thì "Phong Vân Kinh thật sự đã chết. Mọi người trong nhà họ Phong lúc này đây cứ như bị sét đánh ngang tai, chủ nhân nhà họ Phong còn đứng ngây ngốc tại chỗ như một bức tượng tò te bằng sáp. Sắc mặt của chủ nhân nhà họ Tào cũng cực kỳ khó coi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Tần Trạm lại có thể chuyền bại thành thẳng như vậy. "Xem ra tôi có chút cổ chấp phải không, Tào Khải Định?” Chủ nhân nhà họ Vẫn cười ảm đạm, mang những lười nói trào phúng, châm biếm lúc trước của nhà họ Tào trả lại hết.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban kích động rống to, Hứa Bắc Xuyên và Mặt Theo cũng mặt đỏ tại hồng. Trái lại, hai nhà Phong Tào, bế tắc như cha mẹ chết, trong phút chốc bồng lặng ngắt như tờ.
Tân Trạm khôi phục sức mạnh, đi thẳng đến chỗ Phong Vân Kình, một chốc hóa thành kình phong, đập bay thi thể tro tàn này rồi sau đó bắt lấy bảo vật của ông ta. “Dừng tay lại cho tôi.”
Chủ nhân nhà họ Phong phục hồi tinh thần, giận tím mặt, thở hổn hển nhìn về phía Tân Trạm. Tân Trạm tạo ra một nguồn sức mạnh, cơ thể đột nhiên lùi về phía sau. Chiến nhẫn kia đột ngột bị bắt lấy, trực tiếp thu vào bên trong không gian trữ vật của chính mình. “Giao nó ra đây cho tôi, đó là vật của nhà họ Phong Chủ nhân nhà họ Phong gầm lên, sải bước nhanh đến chỗ Tân Trạm, hơi thở đột nhiên bộc phát, áp lực ở cảnh giới chuyển hóa tầng cao nhất vô cùng mãnh liệt.
Phong Vân Kinh thân là trưỡng lão của nhà họ Phong, nằm giữ rất nhiều bảo vật của gia tộc Phong, những thứ này tuyệt đối không thể bị Tần Trạm lấy đi được. “Nực cười, Phong Vân Kinh cùng tôi đấu một trận sinh tử, bây giời ông ta đã chết thì những món đồ này hiển nhiên sẽ là của tôi."
Tân Trạm cũng đứng yên không nhúc nhích, nheo đôi mắt, rồi đột nhiên phóng ánh mắt về phía Trương Quốc
Tuấn cách đó không xa. "Cậu chủ Vấn Tông, thấy tôi nói có đúng không?”
Mặt mày Trương Quốc Tuấn nhăn nhúm, nhìn chủ nhận nhà họ Phong nói: "Dựa theo quy tắc, thì bên thăng có thể lấy của bên thua bất kỳ một vật gì đó. "Đúng vậy, vậy nếu bây giờ tôi giết cậu thì những đồ vậy này hàn sẽ lại thuộc về tôi đúng không?” Chủ nhân nhà họ Phong cười lạnh, bước đi vẫn không ngừng lại. Giang Ánh Tuyết khẽ lắc đầu, cơ thể nhẹ nhàng từ từ bay xuống, chặn lại đường đi của ông ta. "Chủ nhân nhà họ Phong, ông đừng quên ước định của ông và Vấn Tông. Kể từ nay khi tôi yêu cầu hội họp lớn của Vấn Tông, ông không thể ra tay với Tần Trạm
Sắc mặt của chủ nhân nhà họ Phong đỏ lên, màu cuồn cuộn.
Tần Trạm hại con của ông ta bị trọng thương, giáp mặt còn giết cha mẹ Phong của ông ta, còn cướp đi nhẫn trữ vật của Phong Vân Kình, hiện tại chính ông ta lại chỉ có thể trợ mặt đứng nhìn Tần Trạm ở ngay đó mà không làm được cái gì.
Loại sỉ nhục này khiến cho ông ta thật sự phát điên. Mọi người lúc này, mới từ khiếp sợ trở thành kinh ngạc nhìn về phía Tân Trạm đang ngạo nghễ đứng thẳng lung.
Tần Trạm giết chết Phong Vân Kình, còn muốn đoạt đi nhẫn trữ vật bằng sứ của Phong Vân Kinh đã dùng nhiều năm như vậy.
Mất đi sức mạnh của cảnh giới chuyển hóa tầng thứ ba nhưng lại đánh bại cường giả đạt cảnh giới chuyển hóa tầng thứ sáu vang dnah đã lâu.
Tuy rằng có vẻ là may mắn nhưng kết quả này cũng thật khiến người ta kinh sợ. "Tần Trạm này thật sự là may mắn, lại có thể đúng lúc bắt kịp núi lửa phun trào." Có người hâm mộ nói. "Đúng vậy, nếu không phải vừa lúc như thế, thì e rằng Tần Trạm không còn đường nào khác ngoài đường chết"
Những chuyện xảy ra trong dòng nham thạch nóng bỏng, không có một ai nhìn thấy được.
Cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng Tân Trạm vừa rồi là gặp may, vừa hay trúng lúc núi lửa phun trào nên mới khiến cho Phong Vân Kình chết dưới lòng ngọn lửa.
Không ít người đang tiếc hận thay cho Phong Vân Kình, dù sao xem xét tình huống nếu không có dòng nham thạch nóng kia rơi xuống, thì người lâm vào cảnh chết chính là Tân Trạm.
Đại chiến chấm dứt, chủ nhân hai nhà Phong Tào sắc mặt tái mét, nhanh chóng bay đi mất. Võ giả hai nhà hiển nhiên cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, kéo nhau rời khỏi đây.
Không còn trò hay, rất nhiều võ giả trung lập đến xem cũng đều về hết. “Tần Trạm."
Đúng lúc này, Trương Quốc Tuấn đột nhiên mở miệng, đi đến bên cạnh Tân Trạm. “Có việc gì sao?" Tần Trạm nhưởng mày, anh đối với Trương Quốc Tuấn không có chút hảo cảm nào.
Trước đó anh ta còn tự mình sắp xếp, nhắc nhở nhà họ Phong, tuy đến cuối cùng cũng không có tác dụng nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh ta đã giúp đỡ nhà họ Phong.
Vẻ mặt Trương Quốc Tuấn cao ngạo, từ từ đi tới, ảnh mắt soi xét kỹ càng trên người Tân Trạm. “Cậu đừng tưởng rằng, tháng được Phong Vân Kinh là có thể vui mừng, nói cho cùng chỉ là cậu mượn tác dụng lực của ngọn lửa mà thôi.” "Vậy thì đã sao?" Tân Trạm cười lạnh nói. "Hiện tại kinh mạch của cậu gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, giờ không khác gì là đồ bỏ đi.
Trương Quốc Tuấn khinh thường nói “Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế, thì tôi cũng sẽ làm mọi cách thuyết phục Vấn Tông buông biện pháp bảo vệ cậu, bởi vì cậu không xứng. “Tôi có xứng hay không, dường như không cần anh phải tính toán hay xem xét." Tần Trạm đáp lại. “Trong sự kiện của Vấn Tông tháng sau, chỉ có những thiên tài hàng đầu và giỏi nhất trong giới võ đạo mới có thể tham dự, mà cậu đương nhiên là không có tư cách này. Tôi khuyên cậu tốt nhất là không cần phải đến, nếu không lúc đó bị mất mặt xấu hổ lắm."
Trương Quốc Tuấn lắc đầu, còn thành thật nói: “Cậu có thể cảm thấy tôi coi thương cậu. Nhưng cậu sai rồi, Tần Trạm cậu căn bản không là thứ gì trong mắt tôi cả. Ngày hội họp lớm của Vấn Đạo tông là vì bảy kiện thánh khí, đó mới là điều duy nhất tôi để tâm, năng lực của cậu còn kém quá xa, thậm chí còn không có tư cách để đụng đến thánh khí nữa kìa." “Vì thánh khi thật sao?" Tần Trạm nheo mặt lại, vẻ mặt không cảm xúc. "Buổi hội họp lần này của Thiên kiêu, giống như là sẽ có long tranh hổ đấu, mà lấy năng lực bây giờ của người ra mà xem, là thập tử vô sinh, cho nên tôi mới khuyên cậu tốt nhất là nên biến mất. "Bảy thánh khi là báu vật quan trọng nhất và độc nhất trên thế giới này, chắc chan nó sẽ thuộc về những người giống như chúng tôi. Tôi không hy vọng những thường dân ngu ngốc như cậu, có tư cách tranh giành nó, có hiểu không?”
Mái tóc dài của Trương Quốc Tuấn phiêu đãng, vẻ mặt của anh ta khi nói chuyện còn lờ mờ mang theo vẻ khuyên bảo, răn dạy đối với một người ngu dốt như Tân Tram.
Tần Trạm nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Trương Quốc Tuấn. “Thành thật mà nói, tôi vốn không có hứng thủ tham gia buổi họp gì đo của những người tài giỏi, nhưng cũng rất cảm ơn anh, những lời này vừa rồi ngược lại làm cho tôi thấy có chút thích thú.
Sắc mặt Trương Quốc Tuấn khế biến đổi, đôi mắt có chút rét lạnh. Anh ta còn tưởng rằng Tân Trạm sẽ biết khó mà rút lui. "Hơn nữa tôi còn rất tò mò.
Tân Trạm cười lạnh, hỏi: “Anh đã cao quý, không hề tầm thường như thế, giống như trên thế giới này chỉ có anh mới có đủ tư cách chạm vào những cái thánh khí gì đó, vậy sao anh lại chỉ là cậu chủ thứ ba của Vấn Tông?” “Sao anh lại chỉ là cậu chủ thứ ba của Vấn Tông.”
Lời này của Tần Trạm giống như một phát búa nện vào trong Trương Quốc Tuấn, khiến cho khuôn mặt máy gió bất biến của anh ta đột nhiên đỏ bừng lên.
Trương Quốc Tuấn khẳng định mình không tồn tại cùng một đẳng cấp với người khác, nhưng anh ta cũng không cao quý như lời anh ta nói, nếu không vì sao anh ta không phải là thứ nhất? "Ha ha, được lầm, cậu khá đấy. Đôi mắt Trương Quốc