Đồ trưởng lão cười lớn một tiếng, nhìn những tầng hắc khí này trong chớp mắt đã chui vào trong cơ thể của Tân Trạm cơ thể.
Nhất thời thân thể Tân Trạm khẽ run lên tựa như cứng ngắc tại chỗ.
“Đây chính là thứ mà trăm năm qua tôi chú tâm luyện hóa, “hồn độc”. Mỗi một chút cũng hết sức trân quý lại không ngờ rằng sẽ dùng nó lên người cậu”
Đồ trưởng lão hừ nhẹ một tiếng đem những tầng hắc khí còn thừa thu hồi vào trong áo khoác, bay về phía Tân Trạm lấy chiếc nhẫn chứa đồ đi.
Nếu như đối phương cũng là dược tôn, thì nhất định trong tay có không ít thứ tốt. Hy vọng đồ của cậu ta có thể bù đắp một chút tổn thất cho mình.
Nhưng ngay thời điểm Đồ trưởng lão đưa tay ra thì bị một cái tay khác đè lên cổ tay của ông ta sau đó nắm chặt.
“Cậu không bị sao? Chuyện này sao có thể!”
Đồ trưởng lão kinh hãi. Thứ mình dùng chính là hồn độc vậy mà Tân Trạm một chút cũng không bị thương tổn gì.
“Thân thể cậu vậy mà lại là bách độc bất xâm*. Rốt cuộc thì cậu là ai?”
(Bách độc bất xâm*: không bao giờ bị trúng độc.) Trong nháy mắt, Đồ trưởng lão cũng đã hiểu rõ, gặp phải hồn độc lại còn có thể ngăn cản chỉ có thể là loại người có thể chất đặc thù.
“Vận khí không tệ, nếu như hồn độc của ông lợi hại hơn một chút thì e rằng tôi đã không đỡ nổi.” Tân Trạm cười nhạt.
Mới vừa rồi thật sự thì mình thiếu chút nữa là trúng chiêu, nhưng cơ thể hoàn mỹ của Tân vương vốn dĩ đã có thể chống đở hết thảy kỳ độc. Mà bản thân mình lại rèn luyện đến căn nguyên tầng thứ năm. Măc dù loại hồn độc này có chút quỷ dị nhưng vẫn chưa thể đã thương được mình.
“Chí hỏa, bách độc bất xâm, nhưng cậu cũng phải chết”
Đồ trưởng lão cắn răng nghiến lợi, ngay thời điểm Tân Trạm vươn tay đánh một luồng lửa về phía ông ta, thân thể ông ta lại giống như bị tan rã vậy, huyễn hóa thành từng từ chấm từng chấm đen.
“Là độc trùng”
Con ngươi Tân Trạm co rút lại một cái, đột nhiên lui về phía sau.
Rồi sau đó anh thấy một đạo ánh sáng đen, bay về phía xa xa.
Đến nổi vốn Đồ trưởng lão là thi chủ*, lại phân tán thành vô số hạt lớn nứt thành vô số ấu trùng chen chúc bò về phía mình.
(Thi chủ*: vật chủ cho độc trùng ký sinh.) “Coi như cậu có thể dùng lửa, hay không sợ kịch độc thì như thế nào. Những con Phệ Thiên Trùng này của tôi, ngay cả đá linh khoáng cứng rắn nhất đều có thể cắn nát.”
Đồ trưởng lão bay ra cách mấy trăm trượng phía xa cắn răng nghiến lợi nói.
Quả thật thì trong lòng ông thật sự rất đau đớn.
Ông ngàn vạn lần không ngờ tới chính là để đối phó với với một người mà mình chưa bao giờ đặt vào trong mắt vậy mà ngay cả lá bài tẩy của mình cũng có thể lấy ra.
Huấn luyện loại Phệ Thiên Trùng này cũng cực kỳ không dễ dàng, mỗi một con cũng hết sức trân quý. Nói đơn giản chính là ăn linh tệ mà lớn lên.
Mà tác dụng của thứ này, chẳng những răng sắc bén có thể căn xé hết thảy, hơn nữa sau khi bọn chúng đã nhận chủ thì có thể mặc cho tâm tư ngưng tụ chung một chỗ tạo thành đủ loại dáng vẻ. Thậm chí còn có thể giống như vừa rồi hóa thành bộ dạng của bản thân.
Ngụy trang như vậy, thì ngay đến hợp thể cảnh đỉnh phong cũng khó mà nhận ra được.
Mà đây, cũng là do tu vi của mình không cao, nhưng lại dám một thân một mình tiến vào dãy núi Hoành Vũ vì muốn giúp vị đại nhân kia làm việc lớn.
Nhưng loại trùng này cũng có nhược điểm.