Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469







Chương 469



“Vậy thì thật đáng tiếc.” Tần Trạm thở dài nói.



Anh nhìn người môi giới này, phát hiện người môi giới bình thường này vậy mà lại là một vị tông sư.



“Tôi hỏi cô một vấn đề được không?” Tần Trạm nói: “Rốt cuộc ở nước Bàn có bao nhiêu tông sư, có bao nhiêu đại tông sư? Hoặc là võ tông?”



Người môi giới cười đáp: “Tông sư nhiều vô số kể, đâu đâu cũng có. Về phần đại tông sư, có lẽ chỉ có mấy ngàn người, võ tông lại càng hiếm như lá mùa thu, chắc có lẽ không quá mười người, bọn họ đều là thành viên nòng cốt của Liệt Dương Tông.”



“Lạ thật.” Tần Trạm vuốt cằm mình, trên gương mặt tràn đầy nghi hoặc.



Lẽ ra với mức độ linh khí ở nơi này, cho dù là nuôi một con heo mười tám năm cũng có thể nhận được thu hoạch không hề nhỏ, nhưng sao người ở nơi này đều bị khóa lại trong cảnh giới tông sư chứ?



Chẳng lẽ thiên phú của người nơi này đều cực kỳ thấp?



“Có tiện trò
truyện không?” Tần Trạm nhìn về phía người môi giới này ngỏ lời mời.



Người môi giới là một cô gái, gương mặt hiện tại của Tần Trạm lại cực kỳ đẹp trai, cô gái không hề nghĩ ngợi đã nhận lời.



Hai người ngồi xuống khu nghỉ ngơi ở chính giữa bãi cỏ, Tần Trạm khách sáo rót cho cô ta một ly nước rồi hỏi: “Tôi có một vấn đề không rõ, hoàn cảnh tu hành của nước Bàn ưu việt như thế, chẳng lẽ không có người từ quốc gia khác đến đây tu hành hay sao? Hay là không có hiệp ước hoặc những thứ tương tự được ký kết giữa các quốc gia?”



“Đương nhiên là có.” Cô gái này nói: “Thật không dám giấu diếm, hàng năm cũng sẽ có mấy ngàn người tới nước Bàn, muốn tìm kiếm cơ duyên ở chỗ này. Nhưng rất đáng tiếc, một năm sau bọn họ đều thất bại tan tác mà trở về. Nếu tôi đoán không nhầm, anh cũng là người nước khác đến đây tìm kiếm cơ duyên đúng không?”



“Ừm.” Tần Trạm thừa nhận: “Tại sao lại thất bại tan tác mà trở về vậy?”



“Tôi cũng không rõ lắm.” Cô gái cười nói: “Tóm lại trước khi bọn họ đến thế nào, lúc ra đi sẽ là thế đó, xui xẻo thì thậm chí còn thụt lùi.”



“Lạ thật” Nghe lời nói của cô gái, lông mày Tần Trạm càng nhíu chặt.



Linh khí của nước Bàn tuyệt đối là nơi nồng đậm nhất mà Tần Trạm từng thấy, cho dù là suối linh ở Lĩnh Đông Môn lúc trước cũng không thể sánh bång.



Một nơi như vậy sao lại có thể suy bại thế này chứ? “Anh đẹp trai, anh tên là gì?” Lúc này đột nhiên cô gái kia hỏi.



Tần Trạm ồ một tiếng, nói: “Tôi tên Lam Trần.”



“Tôi là Mục Thanh Ngữ. Nếu anh có gì không hiểu có thể gọi điện cho tôi.” Mục Thanh Ngữ để lại số điện thoại cho Tần Trạm rồi nói.



“Được, vậy thì làm phiền cô Mục rồi.” Tần Trạm cười bảo.



Mục Thanh Ngữ đi rồi, Hứa Bắc Xuyên không nhịn được cảm thán: “Quả nhiên là thế giới nhìn mặt, vừa rồi tôi chào hỏi cô ta, cô ta còn chẳng thèm để ý tới tôi!”



Tần Trạm không để ý đến Hứa Bắc Xuyên, trong đầu anh đang nghĩ cuối cùng nước Bàn này có
truyện gì, cho bọn họ linh khí nồng đậm lại khiến tu vi của bọn họ không thể nào đột phá.



“Mặc kệ.” Tần Trạm nói thầm: “Vẫn là tu hành quan trọng hơn.”



Tần Trạm lập tức trồng Cổ Thụ Tiên Thiên, bố trí trận pháp chính giữa ngôi biệt thự này.



Anh định bố trí Tụ Linh Trận khắp cả biệt thự, dùng
truyện này để nâng cao mức độ đậm đặc của linh khí.



Tần Trạm tốn gần một ngày, anh đi khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự, bình quân mỗi mười bước phải dừng lại gần một tiếng.



Mãi cho đến hôm sau, Tần Trạm mới chính thức bố trí xong Tụ Linh Trận cỡ lớn.



Linh khí trong phạm vi vài dặm đều tụ về phía biệt thự của Tần Trạm.



Số linh khí này dày thành sương mù, chỉ một đêm ngắn ngủi, trên cây cối đã bắt đầu nhỏ nước.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Trạm không khỏi há to miệng.



“Linh khí nơi này còn nồng đậm hơn mình tưởng tượng rất nhiều.” Tần Trạm thầm nói trong lòng.



Anh không dám trễ nải thời gian, lập tức ngồi dưới Cổ Thụ Tiên Thiên, bắt đầu bế quan.



“Không có
truyện gì quan trọng thì nhớ đừng quấy rầy tôi.” Tần Trạm nói với Hứa Bắc Xuyên.



Từng luồng linh khí cuốn về phía cơ thể của anh, tất cả lỗ chân lông trên người anh mở ra trong nháy mắt, lóe lên ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.



Đưa mắt nhìn ra, Tần Trạm giống như một vị thần, cực kỳ thần bí.



Cơ thể của Tần Trạm khác với những người khác, lượng linh khí anh cần để vượt qua mỗi cấp bậc đều cực kỳ khổng lồ, gấp mấy lần người khác. Điều này cũng dẫn đến việc tốc độ tu hành của anh chậm hơn rất nhiều. Chỉ bế quan nửa tháng, Tần Trạm đã cảm giác đụng được đến nóc nhà của võ tông tam phẩm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá bước vào.



“Lạ thật.” Tần Trạm chợt mở mắt, anh vuốt cằm nói: “Không có gì kỳ lạ, tốc độ này vượt xa khỏi tưởng tượng của mình.”



Chỉ ở nước Bàn nửa tháng, Tần Trạm căn bản không cảm giác được thân thể bị cái gì áp chế hoặc cấm kỵ, ngược lại tốc độ tu hành cực nhanh, vượt xa bình thường.



“Vậy tại sao tốc độ tu hành của những người khác lại chậm như vậy nhỉ?” Tần Trạm có chút nghĩ không thông.



Anh đi dậy đi tới phòng của Hứa Bắc Xuyên.



Chỉ thấy Hứa Bắc Xuyên cũng đang bế quan, vùng đan điền của anh ta lóe lên ánh sáng có kích cỡ tương đương một hạt gạo, giống như một viên kim đan.



“Hả?” Tần Trạm nhíu mày: “Hứa Bắc Xuyên vậy mà cũng sinh ra kim đan rồi u?”



Rất nhanh, Hứa Bắc Xuyên đã bị Tần Trạm đánh thức.



Anh ta từ dưới đất đứng lên, thở dài nói: “Tu hành thật là nhàm chán, hồng trần quyến rũ bao nhiêu, haiz.



Tần Trạm vỗ vai anh ta, nói: “Gần đây tình huống tu hành thế nào?”



“Rất nhanh.” Hứa Bắc Xuyên nói: “Nhanh hơn lúc ở Việt Nam rất nhiều.”



“Lạ thật” Tần Trạm không khỏi nhíu mày: “Theo như tốc độ này, tôi bước vào đại võ tông căn bản không thành vấn đề”



“Chẳng lẽ sau khi bước vào võ tông sẽ không bị ảnh hưởng sao?” Tần Trạm phỏng đoán trong lòng.



Khả năng này rất cao, nhưng Tần Trạm vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Nếu thật sự là vậy, thế cuối cùng nước Bàn dùng trận pháp thế nào? Hay nói cách khác, tại sao bọn họ phải làm như vậy? Người bố trí tất cả
truyện này, là ai?



Người lãnh đạo cao nhất của nước Bàn cũng chỉ là Phan quỷ, thực lực của ông ta tuyệt đối không thể bố trí loại trận pháp này.



Chẳng lẽ trong nước Bàn này còn có người đẳng cấp cao hơn Không nghĩ ra, Tân Trạm liền không tiếp tục suy nghĩ nữa.



“Đến lúc bế quan rồi.” Tân Trạm thấp giọng nói.



Lần này, anh định không bước vào đại võ tông thì kiên quyết không xuất quan.



Chỉ cần bước vào đại võ tông, như vậy dưới gầm trời này Tần Trạm sẽ không còn e ngại bất kỳ kẻ nào, cho dù là vũ khí quân sự hiện đại, Tân Trạm cũng nắm chắc có thể toàn thân trở ra.



Lúc này, trong nước.



Tin tức Tân Trạm rời đi, gân như mọi người đều biết, nhưng sự giết chóc của người áo đen căn bản không hề ngừng lại, tốc độ thậm chí còn nhanh lên mấy lần.



Hiệp hội võ đạo thủ đô đưa ra kết luận là: Tân Trạm để lại lượng lớn đồng bọn trong nước, hiện tại đã bắt được hơn phân nửa, còn lại đang dùng toàn lực bắt.



Thực lực của Tô Vũ lại tịnh tiến thêm một bước, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi!



Thời gian ba tháng, Tô Vũ cũng đã chạm đến trần nhà đại võ tông!



“Đến lúc tìm nơi đột phá rồi.” Giọng nói âm trầm trong cơ thể anh ta vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK