**********
Tình thể đột ngột đảo ngược, hoàn toàn khác với dự liệu của mọi người.
Sắc mặt đạo sĩ thay đổi, cầu xin nói: "Đừng giết tôi.” “Không giết ông cũng được, bảo hình nhân của ông đứng yên không được động đậy.
Tay Tân Trạm khẽ dùng lực, sác mặt đạo sĩ trở nên tím tái, cảm thấy mình sắp bị bóp chết vậy. “Được."
Đạo sĩ nhanh chóng đánh ra một phát quyền, để hình nhân đứng yên.
Tần Trạm đi qua, Vô Tự Thiên Thư trong tiềm thức càng thêm chấn động, dường như háo hức muốn sản sinh mối quan hệ nào đó với hình nhân này.
Tân Trạm suy nghĩ, lấy Vô Tự Thiên Thư ra, tiến lại gần hình nhân này.
Lúc này Vô Tự Thiên Thư phát ra dị động kịch liệt, quay tròn xung quanh hình nhân. Nhưng Tân Trạm cảm thấy, giống như một đứa trẻ vô cùng hứng thú với một lượng thức ăn lớn vậy.
Tần Trạm suy nghĩ, đột nhiên lấy ra kiểm đồng, đánh mấy kiểm xuống, phân hình nhân kiên cố này thành mấy mảnh.
Đạo sĩ vô cùng đau lòng, tâm huyết của mình thể là xong rồi.
Quả nhiên, Vô Tự Thiên Thư này dường như hoan hô run rẩy lên một lát, sau đó một tia sáng trắng tỏa ra, vậy mà bao quanh toàn bộ hình nhân, nuốt chửng nó. “Hình nhân của tôi." Đạo sĩ trợ to mắt, không thể tin nổi.
Hình nhân vô cùng kiên cố này, cho dù là Hóa Cảnh tam phẩm cũng không thể đánh vỡ được, Tần Trạm chém nó thành mấy mảnh chủ yếu đều là chém vào các điểm kết nối, nhưng Vô Tự Thiên Thư này lại trực tiếp ăn mất rồi.
Hình nhân này cũng có thể ăn sao? “Tần Trạm, cậu đợi đấy cho tôi. Ông đây sẽ không tha cho cậu đâu. Thấy tác phẩm của mình bị hủy toàn bộ như vậy, đạo sĩ tức giận hét lên.
Sau đó thân thể phồng lên giống như quả bóng bay.
Bốp một tiếng, đạo sĩ lập tức tan thành trăm mảnh. "Đạo sĩ này thật là xảo quyệt. Vậy mà lại sai hình nhân đến trước, mình còn không phát hiện ra." Tần Trạm cảm nhận một chút, ánh mắt vượt qua không gian, nhìn về hướng xa xăm. “Nếu như có thể thu nạp được người này, để luyện chế hình nhân Hóa Cảnh cho Tần Môn, vậy thì thực lực của Tần Môn nhất định sẽ tăng lên. Tần Trạm có chút tiếc nuổi, lần sau gặp lại, nhất định phải đích thân bắt ông ta lại.
Nếu như có một ngày Tân Môn có hàng chục, hàng trăm hình nhân đứng ra thành một hàng, cảnh tượng đó sẽ vô cùng ngoạn mục rồi.”
Sâu trong dãy núi hẻo lánh, một đạo sĩ mở mắt ra, ông ta lau mồ hôi trên trán, đứng dậy chạy đi.
Ông ta vừa chạy còn vừa ngoái lại nhìn cho đến khi chạy được mấy chục km, mới thở hồng hộc dừng lại. "Mẹ ơi, Việt Nam xuất hiện một sát tinh trẻ tuổi đó từ lúc nào vậy chứ, xem ra trước khi tác phẩm cuối cùng của mình hoàn thành, thì tạm thời không nên xuất hiện thì sẽ tốt hơn."
Đạo sĩ tự nói một mình, thân hình biến mất giữa núi rừng.
Đạo sĩ bỏ chạy, Tần Trạm đánh ngất Giác Mộc Thành. "Vậy thống lĩnh Trương đâu?" Tân Trạm nhìn nhóm người. “Tôi nhớ khi Giác Mộc Thành chạy, thì đã không thấy thống lĩnh Trương đầu rồi.” Một người bảo vệ nói. “Tên nhóc này quả nhiên có vấn đề, có lẽ ông ấy là đồng bọn của bọn họ." Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, có điều ông ấy không thể chạy được đâu, mình đã sớm lưu lại dấu vết khi tức trên người thống lĩnh Trương rồi.
Sắp xếp Lý Ngọc Mai dẫn người đến bắt nhóm dâm tầng này đi, Tần
Trạm một mình đi lên vách núi. "Anh đừng qua đây.”
Trên đỉnh vách núi, một thân hình phụ nữ đứng ngược gió, lưỡi kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chỉ thẳng về phía Tân Trạm. “Ngu Như Mỹ, lâu rồi không gặp.” Tân Trạm nhìn cô gái kia, chậm rãi nói, ánh mắt phức tạp. “Anh là ai? Tôi không biết anh." Ngu Như Mỹ nhíu mày nói. “Cô không biết tôi sao? Tôi là bạn của cô, Tân Trạm. Tôi còn nợ cô một việc chưa làm." Tần Trạm ngẩn ra. “ít tỏ ra quen biết với tôi thôi, Ngu Như Mỹ tôi chưa bao giờ kết bạn với đàn ông. Biểu cảm của Ngu Như Mỹ lạnh lùng, không có chút cảm xúc dao động nào. "Không phải cô cố ý đấy chứ? Cô thật sự không biết tôi sao?" Tần Trạm nhíu mày.
Ngu Như Mỹ, dường như biển thành một người khác, nếu như trước đây cô ta là một bông hồng có gai, bây giờ lại giống như một tảng băng, tỏa ra khí tức không cho người khác lại gần. “Tôi chưa bao giờ nghe tới một người như anh, nếu như anh cũng đến đây để bắt tôi, vậy thì chiến đấu, nếu không thì cút đi.” Ngu Như Mỹ cười lạnh. “Nếu như tôi không muốn chiến, cũng không muốn đi thì sao?” Tần Trạm thầm nghĩ, lẽ nào Ngụ Như Mỹ bị mất trí nhớ? Hay là đối phương hoàn toàn không phải Ngu Như Mỹ. "Vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Ngu Như Mỹ hừ lạnh một tiếng, đâm kiếm qua.
Tần Trạm không động đậy, định nhận một kiếm của Ngu Như Mỹ.
Tuy nhiên khi lưỡi kiếm sắp đâm vào Tân Trạm, thì cơ thể Ngu Như Mỹ đột nhiên run lên, vẻ mặt lộ ra tia mờ mịt.
Cô ta biến kiếm thành chưởng, đánh một chưởng vào ngực Tân
Tram.
Tần Trạm không hề động đậy,
Ngu Như Mỹ lại đánh liên tiếp thêm mấy chưởng nữa.
Tần Trạm vẫn đứng yên tại chỗ, nhận lấy tất cả.
Dần dần, khóe miệng Tần Trạm chảy ra một vệt máu tươi, ánh mắt anh hiện lên tia phức tạp, khiến Ngu Như Mỹ dần dần dừng tay lại. “Tại sao anh không tránh?”
Ngu Như Mỹ thở hổn hển, cô ta không thể tin được nhìn Tần Trạm. “Bởi vì tôi nợ cô. Tân Trạm thở dài nói. "Ngược lại là cô, nếu như đã không nhận ra tôi, sao vừa nãy không lấy kiểm đâm vào tôi.” "Tôi... tôi không biết.
Ngu Như Mỹ lộ ra thần sắc mờ mịt: “Tôi không biết anh, nhưng cơ thể tôi lại nói rằng tôi không thể giết anh.” “Chuyện này rốt cuộc là tại sao?
Tôi không thể nhớ được.
Ngu Như Mỹ đột nhiên đau khổ ôm đầu.
Cuối cùng Tần Trạm cũng hiểu, cô gái trước mặt quả thật là Ngu Như Mỹ, chỉ là cô ta mất trí nhớ mà thôi. “Không cần phải nhớ.
Tần Trạm thở dài một tiếng, ôm lấy vai Ngu Như Mỹ: “Nếu như đã đau khổ, vậy thì sao phải nhớ lại chứ." “Anh là nói, bởi vì tôi đau khổ nên mới mất trí nhớ?"
Ngu Như Mỹ lộ ra tia mờ mịt. “Có lẽ vậy, đừng nói chuyện này nữa."
Tần Trạm không muốn nhìn thấy cô ta tiếp tục đau khổ, đổi chủ đề: “Bây giờ cô an toàn rồi, có người muốn đổ tội giết người cho cô, nhưng tôi đã bắt được hung thủ rồi, giải oan cho cô rồi.” “Là anh đã giúp tôi."
Ngu Như Mỹ vẫn bán tín bán nghi. "Nhưng, sau này cô không được giết người bừa bãi như thế nữa."
Tần Trạm nói: "Cho dù là giết những người đáng chết" "Tại sao? Những người đó tội ác tày trời, lẽ nào phải cho bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Ngu Như Mỹ bất mãn nói. “Cô có thể đối phương thức khác." Tần Trạm đưa một số văn kiện cho Ngu Như Mỹ.
Đây cũng là những phương pháp giải quyết mà anh suy nghĩ lúc trước. "Đây là địa chỉ và số điện thoại của các văn phòng an ninh ở Việt Nam, nếu như cô phát hiện ra có người làm chuyện xấu, thì có thể liên lạc với bạn họ, nếu như bọn họ không làm, thì cô có thể trực tiếp liên hệ với Diệp Thiên Vọng hoặc là tôi." “Nếu không cô sẽ bị người xấu lợi dụng, giống như ngày hôm nay vậy, ngược lại làm bao nhiêu người vô tội phải chết." Tần Trạm nghiêm túc nói.
Ngu Như Mỹ suy nghĩ.
Trước kia cô ta có ân báo ân có oản báo oán, không suy nghĩ nhiều.
Nhưng chuyện ngày hôm nay cũng khiến cô ta có chút suy nghĩ. “Hơn nữa, nếu như cô muốn làm nhiều việc hơn, thì phải cần tu vi cao hơn, gần đây bí cảnh được khai cục ở khắp nơi, vô số cơ duyên, cô phải trở thành cường giả trước sau đó mới có thể làm được mọi chuyện.”
Lời của Tân Trạm, khiến ảnh mắt Ngu Như Mỹ đột nhiên sáng lên. “Tôi hiểu rồi.” Ngu Như Mỹ gật đầu. “Cảm ơn anh, có lẽ anh thật sự là bạn của tôi, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể nhớ ra được." Ngu Như Mỹ nói.