Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1925

“Giỏi lắm tên nhóc, coi như cậu hay. Cậu muốn rời khỏi nhà họ Tân phải không? Cậu phải nghĩ kỹ, cơ hội nhận lại tổ tiên chỉ có một lần, nếu cậu chọn phản bội, sau này cũng đừng hòng quay về đây”

“Tôi suy nghĩ rất kỹ rồi” Tân Trạm thấy ánh mắt khẩn cầu của Tân Sở Phi, còn có Tân Minh không ngừng lắc đầu, trong lòng anh thở dài nhưng nhanh chóng hạ quyết tâm.

Bản thân không làm gì sai, nhưng phải bị bỏ tù những mấy năm ư?

Anh biết, anh cả chắc chắn sẽ cầu xin đối phương, làm không xong trước khi cha về thì bản thân có lẽ sẽ không chờ được mấy ngày rồi lại ra ngoài.

Nhưng nếu đã chọn như vậy, vậy cũng không phải bản thân anh.

Tân Trạm không thể vì chuyện không làm sai mà tạm nhân nhượng, mặc người ta xâu xé.

“Ha ha ha, tên nhóc nhà cậu nói chuyện sảng khoái thật!”

Tân Trạm hít một hơi thật sâu, anh chuẩn bị lên tiếng thì có tiếng cười bất chợt từ phía xa vọng lại.

Sau đó, một đám mây lửa đột ngột bay qua không trung, mọi ngóc ngách nó đi qua, không khí bị chấn động và méo mó.

Sau đó, một hơi nóng phả vào mặt, một bóng dáng thoát khỏi đám mây đỏ và đột ngột rơi xuống đất.

“Đại thống lĩnh”

Cao Lỗ và một số người thấy người đàn ông trung niên mặc áo giáp đỏ, dáng vẻ hiên ngang, anh ta kính cẩn chào.

“Cao Lỗ, tôi nghe nói cậu vì muốn làm chứng mà chạy tới đất tổ của nhà họ Tân, tôi còn tưởng là xảy ra chuyện gì, không ngờ để tôi xem một màn kịch hay như vậy” Người đàn ông trung niên vuốt bộ râu ngắn, gương mặt tươi cười, chiếc áo choàng đỏ rực bay trong gió sau lớp áo giáp, trông thật ngang ngược và nghiêm nghị.

“Tên nhóc nhà cậu, nói chuyện lọt tai, tôi rất thích” Chiến vương Lương Trạm Hưng.
1638589468903.png

“Nếu ông không phải người của nhà họ Tân, những chuyện này ông không có tư cách lo” Tân Ngọc Xuyên cắt ngang.

“Vậy được, tôi nói chuyện tôi có thể quản đây”

Lương Trạm Hưng sờ cằm, nhìn sang Tân Trạm: “Cậu nhóc, chuyện của cậu, Cao Lỗ có nói tôi nghe rồi. Tên nhóc nhà cậu hợp khẩu vị của tôi, rời khỏi đám chim ruồi nhà họ Tân, bất quá sau này cậu đi theo tôi “Nhà họ Lương của tôi cũng không nhỏ, tôi còn có một cô con gái xinh đẹp, đi theo tôi thì cậu không chịu thiệt đâu.”

“Có thể theo chiến vương học tập thì đương nhiên tôi đồng ý rồi” Thấy Lương Trạm Hưng có ý giúp đỡ, Tân Trạm cũng mỉm cười đáp lại.

Tân Ngọc Xuyên tức muốn xịt khói.

Lương Trạm Hưng đúng là muốn tới đây gây rối mà.

“Tân Trạm, cậu quyết tâm ra đi đấy à” Tân Ngọc Xuyên lạnh lùng nói.
Chương 1926

“Vậy thì sao?” Tân Trạm “Tốt nhất cậu nên hiểu rõ, cậu không phải thiên tài, cũng không phải nhà họ Tân tôi thiếu một mình cậu. Cậu chạy về đâu là nhận lại tổ tiên, muốn hưởng thụ vinh hoa của nhà họ Tân, xin nhà họ Tân che gió che mưa cho cậu. Thân phận của cậu chẳng qua chỉ là đứa con riêng hèn mọn, cậu chính là con bọ của nhà họ Tần.

Vẻ mặt của Tân Trạm đột nhiên lạnh lùng.

“Rời khỏi nhà họ Tân, cậu không là gì cả. Để lại xác của Tân Vương rồi cút đi” Tân Ngọc Xuyên bỗng dưng gào lên.

Tu vi của Tân Trạm đều tự anh tu luyện mà có. nhà họ Tân không có quyền lấy đi. Nhưng Tân Vương thể lại là báu vật truyền đời của nhà họ Tân”

“Nhị bá, ông nhất định phải làm chuyện tuyệt tình vậy sao?” Tân Minh tức giận lên tiếng nhà họ Tân trước đây cũng không phải không có người rời khỏi gia tộc vì mâu thuẫn, nhưng theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc, một số trực tiếp hủy bỏ tu vi, một số chỉ đi khỏi thôi.

“Tân Trạm có sai lầm gì, dựa vào gì ngay cả Tân Vương thể phải huỷ” Tân Minh chất vấn.

“Dựa vào tôi là trưởng lão chấp pháp, lời tôi nói là đại diện quy tắc của nhà họ Tân” Tân Ngọc Xuyên gào lên.

“Dựa vào ông cũng đòi đại diện quy tắc của nhà họ Tân?”

Chính ngay lúc này, trong đất tổ đột nhiên có một tiếng nổ vang truyền tới.

Một bóng dáng vừa bước chân vào, chớp mắt đã tới trước mặt đám đông.

Sau đó tát một bạt tay vào mặt của Tân Ngọc Xuyên.

Chát!

Cái tát tay vang dội vô cùng, khiến người có mặt cũng rất bất ngờ. Tân Ngọc Xuyên bị tát tới đơ ra, cơ thể loạng chọng, sau đó lùi về sau ba bước.

“Chú ba, thúc làm gì vậy?” Tân Ngọc Xuyên không dám tin nhìn vào ông cụ ưỡn ngực đứng trước mặt.

Ông cụ trước mặt chính là người ở đại điện đất tố.

Ông ta không màng chuyện đời bao năm, lúc nào cũng ở đất tổ, chưa hề ủng hộ một phe nào.

Nhưng hôm nay, ông cụ sao lại tức giận như vậy, còn đánh mình nữa.

“Tôi làm sao? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không nhân tài tương lai của nhà họ Tân đều bị anh đuổi đi hết rồi: Ông cụ gào lên.

“Gì mà người tài?” Tân Ngọc Xuyên càng nghe càng mơ hồ. Ông ta chỉ vào Tân Trạm và nói: “Tên nhóc này chẳng là chỉ là một đứa con riêng, là đồ bỏ đi về tìm nhà họ Tân chúng ta ăn bám. Cậu ta thì là thiên tài gì chứ”

“Nếu cậu ta là đồ bỏ đi thì cả nhà anh đều là phân chó”

Ông cụ nghiến răng, cũng không màng lịch sự mà trực tiếp chửi thẳng vào mặt ông ta.

Mình và đệ tử kiểm tra tổ khí, vừa mới mở ra thì cảm giác bên ngoài có gì đó không đúng. Kết quả ra xem thì ông ta xém chút tức chết.

“Chú ba, chú nói vậy là sao?” Tân Ngọc Xuyên đơ ra.

“Mở to đôi mắt chó của anh ra mà xem ai mới là thiên tài, ai là đồ bỏ đi”

Ông cụ tức đến mức nghiến răng. Lúc này ông ta cũng không giữ bí mật nữa.

Ông ta duỗi tay đánh ra một đạo linh khí, xet qua không trung, rơi vào trong tổ khí.

Đột nhiên tổ khí hấp thu linh khí, kết quả giám định vừa rồi lại xuất hiện.

Một đạo kim quang xông thẳng lên trời, sau đó tới đường thứ hai, đường thứ ba.

Ba đường ánh sáng phản ánh mảnh đất trời sáng như giữa trưa.

Tia sáng màu vàng chiếu rọi, 10 dặm xung quanh giống như thánh địa vậy.

“Ba đường sáng sáng màu vàng, là thiên tài nào được lão tổ thừa nhận”

Tân Ngọc Xuyên nhìn thấy cảnh này thì cũng ngơ ngác.

“Nhân tài tuyệt vời như Tân Trạm, sở hữu tư chất kế thừa Tân Hoàng. Nếu bị anh đuổi đi như vậy, tổ tiên có linh thiêng chắc chắn sẽ lóc thịt anh đó” Ông cụ không nén tức được mà gào lên.

“Chú ba, chú nói ba đường sáng màu vàng là kết quả sát hạch của Tân Trạm à”
Chương 1927

Tân Ngọc Xuyên nghe như sét đánh ngang tai, ông ta không dám tin.

Hàng trăm người của Tân Gia có mặt cũng rất kinh ngạc và bất ngờ một cách khó hiểu.

Chiến vương Lương Trạm Hưng cũng hiếm khi tắt nụ cười, ông ta ngạc nhiên nhìn sang Tân Trạm.

Tân Minh cũng đơ toàn tập.

Lúc này bầu không khí rất kỳ lạ, cả trời đất cũng không có một tiếng nói cất lên.

Mọi ánh mắt đều lén nhìn sang Tân Trạm.

Người của nhà họ Tân có mặt, có một người tính một người, tất cả đều tham gia sát hạch nơi đất tổ.

Họ dĩ nhiên biết trong sát hạch, muốn đạt được sự thừa nhận của tổ khí là khó biết bao.

Ba đường sát hạch, cho dù chỉ có một đường khí tím cũng đủ để người đó kiêu ngạo, tài năng trẻ của thế hệ trổ hết tài năng.

Tân Khởi là người mạnh nhất dòng máu thứ hai, là thiên tài nhà họ Tân công nhận. Anh ta giành được hai đường khí tím và một đường sáng vàng, đã coi là người đi đầu thế hệ trẻ.

Còn Tân Trạm trước mặt bị Tân Ngọc Xuyên cho là chàng trai chạy tới ăn bám nhà họ Tân. Trước giờ chưa từng tu luyện ở nhà họ Tân một ngày nào, qua kiểm tra thì lại là người tài mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Tân, đạt được sự công nhận cao nhất do linh hồn tổ tiên ban tặng?

Chuyện này đúng là chấn động vô cùng!

Đầu óc của Tân Ngọc Xuyên như muốn nổ tung, cảm giác gò má nóng hừng hực.

Thật là châm biếm quá mức.

Ông ta không phải bị ông cụ tát bạt tay mà đỏ mặt, mà là cảm thấy bản thân vô tình bị ai đó tát mấy chục lần.

Ông ta vừa nói Tân Trạm không có tư cách, không có năng lực, chạy tới đây ăn bám.

Kết quả tài năng của Tân Trạm còn cao hơn những người ở đây.

Chuyện của tộc Huyết Man, ông ta không nói lý mà nói thân phận, kết quả thân phận của Tân Trạm lại cao gấp mấy lần tộc Huyết Man.

“Tân Ngọc Xuyên, tên súc sinh nhà anh còn muốn đuổi Tân Trạm đi. Anh thích nói tư cách phải không? Vậy tôi hỏi anh, anh có tư cách đuổi cậu ấy đi không?” Ông cụ lạnh lùng nói.

“Tôi… không có” Tân Ngọc Xuyên xấu hổ.

“Anh có tư cách kêu cậu ấy huỷ bỏ Tân Vương thể không?”

Ông cụ ép hỏi tiếp.

“Không có” Tân Ngọc Xuyên siết chặt nắm tay và cúi đầu.

Thành tích này của Tân Trạm đúng là thiên tài ngàn năm nhà họ Tân chưa từng thấy. Một khi kết quả được xác nhận, anh trực tiếp thăng lên thành thành viên của hội trưởng lão nhà họ Tần, thậm chí là người thừa kế Tân Vương.

Còn bản thân, chẳng qua là trưởng lão chấp pháp, hội trưởng lão cũng là miễn cường được vào.

Thân phận của Tân Trạm, bản thân có bản lĩnh nói xấu và coi thường người.

“Tôi, tôi…

Tâm trí của Tân Ngọc Xuyên rối loạn, không biết nói câu gì.

“Nhị trưởng lão, tên nhóc này làm bị thương thiếu chủ tộc Huyết Man thì coi như không có gì à” Thiếu chủ tộc Huyết Man nôn nóng.

Vốn dĩ tình hình ban đầu khá tốt, thấy Tân Trạm sắp bị đuổi khỏi nhà họ Tân, ngay cả tu vi cũng phế bỏ.

Nhưng ông cụ xuất hiện, tình hình thay đổi đột ngột, anh ta không hiểu ý nghĩa của ánh sáng vàng, nhưng xem ra, Tân Ngọc Xuyên có vẻ do dự sau khi ông cụ xuất hiện.

Chuyện này sao có thể, anh ta tận mắt chứng kiến Tân Trạm bị xử phạt nặng nề, sớm biết thì đã không làm ngay từ đầu.
Chương 1928

Những người khác của tộc Huyết Man đều kinh ngạc, không ngờ thiếu chủ hoàn toàn ngất đi. Nhưng họ có thể đoán ra manh mối, tình hình bây giờ không thể nói nhăng nói cuội được.

Quả nhiên, lời nói này của thiếu chủ khiến ông cụ bỗng dưng quay đầu, đôi mắt đỏ rực.

“Tộc Huyết Man, loại rác rưởi trong lòng tôi, còn xém chút huỷ đi hy vọng tương lai của nhà họ Tân, tôi không thèm để ý mấy người. Bây giờ còn dám nói nhảm, thật sự không tin tôi tiêu diệt cậu à”

Ông cụ nổi xung thiên, giơ mạnh tay lên.

Đột nhiên trên trời, hư không run rẩy kịch liệt, một bàn tay †o như tay người, như núi cao bị nứt ra vậy.

Sau khi lòng bàn tay quét ngang, tiếng thét tạo bão tố dâng khắp đất trời, xé rách hư không.

Binh binh binh!

Cú tát giáng lên đám người tộc Huyết Man, trực tiếp đá văng họ ra, bao gồm thiếu chủ đang bị thương bên trong, trực tiếp bị đá văng xa ngàn dặm, ai nấu cũng phụt máu trên không trung, tiếng xương cốt đứt rời không ngừng vang bên tai.

Nhất là tên thiếu chủ kia, tu vi chỉ bình thường, còn bị thương nặng, bị ông cụ tung một chưởng thì vết thương càng nặng thêm, anh ta trực tiếp ngất đi.

Thời gian 10 năm e là cũng không khỏi hẳn.

“Chọc chú ba giận dữ, đám người tộc Huyết Man này đúng mà muốn chết mà” Tân Ngọc Xuyên lau mồ hôi, có một cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Tuy ông cụ trước mặt ở đất tổ, nhìn có vẻ không tranh giành, không màng chuyện đời.

Nhưng thực tế năm đó, thời đại của lão Tân Vương, ông ta được xưng là tên hàng thịt, Tân Bách Chiến.

Lúc đó Man Tộc không ổn định, luôn có kẻ tạo phản Man Tộc, đều là lão Tân Vương cử ông ta đi dàn xếp vụ việc.

Có một lần ông ta một mình xóa sổ một nửa dân số của Man Tộc tàn bạo.

Từ đó doạ cho Man Tộc cúi đầu xưng thần, 500 năm không dám có bất kỳ khiêu khích nào.

Nhưng sau đó, lão Tân Vương chuyển sang thực hiện chính sách lung lạc. Ông ta mới dần dần thu tính khí lại, hằng năm ẩn mình nơi đất tổ này.

Thậm chí nhiêu người đã quên tên tuổi nổi tiếng của ông ta.

“Về báo lại với tộc trưởng tộc Huyết Man, muốn tính sổ thì tìm tên hàng thịt tôi đây. Nhân tiện để cậu ta hỏi thăm cha của mình, năm đó tôi làm sao bẻ gãy 10 ngón tay của cha cậu ta.”

Ông cụ nhìn sang đám người tộc Huyết Man nằm rên rỉ dưới đất.

Tân Ngọc Xuyên lại xấu hổ, ông cụ đã nói mình là tên hàng thịt, tộc Huyết Man này nào dám nói nhảm.

“Tân Ngọc Xuyên, nếu anh thích nói quy tắc. Vậy tôi hỏi anh, tên thiếu gia chết tiệt của tộc Huyết Man này, vô cớ đắc tội thiên tài đỉnh cao của nhà họ Tân, trụ cột tương lai, tôi chỉ làm cậu ta bị thương 180 xương cốt của cậu ta, đứt một phần ba kinh mạch, hủy đi một phần tri thức, không coi là quá đáng chứ”

“Không có không có” Tân Ngọc Xuyên trong lòng cay đắng và lắc đầu lia lịa.

Chuyện tới nước này, bản thân còn có thể nói gì đây.

“Vậy chuyện này, rốt cuộc là ai đúng ai sai. Các người có phải vu oan anh tư của tôi rồi không” Tân Sở Phi bỗng dưng lên tiếng.

Tân Ngọc Xuyên thấy phiền trong lòng, bản thân đã nhận rồi, Tân Sở Phi lại còn nhắc tới chuyện này.

“Là lỗi của thiếu chủ chúng tôi, cậu Tân không có vấn đề gì”

Đám người của tộc Huyết Man nhịn đau đứng lên và vội vàng lắc đầu.

Tân Trạm thấy vậy thì hơi mất hứng.

Đám người này, cơ bản không phải vì biết nhận sai, mà là vì mình mạnh nên mới nhận sai.

“Giải tán hết đi. Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay, tạm thời không được truyền ra ngoài. Nếu không, bị tôi điều tra được ai nói nhảm thì các người biết hậu quả đó” Tân Bách Chiến cảnh cáo.

Ông ta cũng lo lắng mới nhắc thân phận của Tân Trạm được tiết lộ, trên thực tế vẫn chưa hoàn thành bài kiểm tra.
Chương 1929

Nhưng ông ta thầm cảm thấy, tài năng như Tân Trạm không thể là giả được.

Đôi mắt mạnh mẽ của Tân Bách Chiến quét ngang, ai nấy cũng lập tức gật đầu đồng ý. Tài năng như Tân Trạm có thể coi là bí mật, ai cũng không muốn chạm vào sự xui xẻo này.

“Chú ba, chú nói xem, tài năng như Tân Trạm là thật à”

Đám đông giải tán, Tân Ngọc Xuyên không cam tâm.

“Anh không tin, ngày mai gọi trưởng lão Thái Thượng thế hệ hai của anh tới đây, tôi cũng thông báo cho thế hệ thứ tư, chúng ta cùng kiểm tra” Tân Bách Chiến liếc Tân Ngọc Xuyên rồi cười khẩy.

Thành tích bình thường, chính mình công bố cũng được rồi, vì thân phận cao, lại không tham gia tranh quyền đoạt lợi, cho nên các dãy núi đều tin tưởng.

Nhưng thành tích của Tân Trạm, thật sự nghe mà sởn gai óc. Bản thân Tân Bách Chiến cũng không khỏi nghỉ ngờ.

Thà như vậy, các dãy núi ra tay kiểm tra, lúc đó ai cũng không nghỉ ngờ.

“Được”

Tâm sự ngổn ngang trong lòng Tân Ngọc Xuyên, đưa người rời khỏi.

Lúc này chỉ còn Tân Minh và những người của chiến vương.

“Con người Tân Ngọc Xuyên, đúng là không nên trò trống gì nhà họ Tân có thể có loại người này đúng là chuyện bất hạnh. Nay trong mắt ông ta chỉ thấy các dãy núi khác nhau, Vĩnh viễn không có thành tựu” Tân Bách Chiến hừ nhẹ.

“Cảm ơn tiền bối giúp đỡ” Tân Trạm nói lời cảm ơn.

“Đừng gọi tôi là tiền bối, cứ giống Sở Phi đi, gọi tôi là tam gia. Năm đó cha cậu ra đời, ông đây còn đích thân bồng ông ấy. Kết quả lại tè lên tay của tôi”

Tân Bách Chiến nói xong, anh em nhà họ Tân đều xấu hổ bật cười.

“Đúng rồi tên nhóc này, đừng bày bộ mặt này nữa” Tân Bách Chiến chú ý biểu cảm lạ thường của Tẩn Trạm mà lắc đầu.

“Tiền bối biết tôi đang nghĩ gì sao?” Tân Trạm nói.

“Năm đó tôi cũng giống như cậu, không chịu nổi quy tắc của nhà họ Tân, cũng không chịu quy tắc của thế giới này” Tân Bách Chiến nói.

“Nói nhỏ, tính của đám người tộc Huyết Man là như vậy.

Cậu mạnh thì họ cảm thấy cậu nên là mọi chuyện. Nếu cậu yếu thì họ sẽ giết cậu, cảm thấy cậu đáng chết”

“Nói lớn, giới tu luyện cũng không phải như vậy ư? Cá lớn nuốt cá bé, cậy mạnh hiếp yếu, kẻ mạnh có tất cả, kẻ yếu bị giày xéo”

“Về chuyện này, cậu đừng trách Tân Ngọc Xuyên. Có lẽ ông ta có ý đồ nhưng ông ta có thể làm trưởng lão chấp pháp, chứng minh về mặt này, ông ta rất biết lẽ phải”

“Nếu tôi không có tài năng này, nhưng người bình thưởng, có lý cũng thành sai, lẽ nào cũng là công lý sao?”

Tân Trạm im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Bây giờ tôi chứng minh tài năng, mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng. Nếu mai sau có chuyện tương tự, vậy tài năng của người nhà họ Tân không đủ, thì bị oan mà nhốt vào tù”

Tân Bách Chiến liếc anh và nói: “Không phải, cũng đúng.

nhà họ Tân có thể bảo vệ cơ nghiệp trăm triệu năm, trên đường không ngừng hy sinh, họ nỡ bỏ người tầm thường, giữ lại một số thiên tài, đây chính là đạo sinh tồn của nhà họ Tân”

“Cậu cảm thấy tàn khốc. Con đường này sai rồi, nhưng Tân Gia dựa vào đây mà thành công”

“Hơn nữa, người nhà họ Tân không phải lạnh lùng vô tình đối với người trong tộc, cho dù cậu bị nhốt vào tù 10 năm, lẽ nào cậu mấy đi cơ hội thăng cấp sao? Năm đó có người trong tộc phạm lỗi lớn, bị phạt ngồi tù trăm năm. Sau khi ra thì thay đổi triệt để, thành trụ cột vững chắc của gia tộc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK