Nghe Hứa Bắc Xuyên nói, Tân Trạm gật gật đầu, nhìn về hướng trận pháp.
Với sự hiểu biết cặn kẽ của anh về trận pháp, thì anh có thể nhìn ra mẹ anh bên trong rất bình an, không những vậy, tu vi còn đang không ngừng tăng cao.
Trước kia Tân Trạm còn tưởng rằng Châu Cẩm sẽ thăng lên hóa cảnh cấp năm, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy.
“Năm đó tu vi của mẹ thật chất là ở bậc nào?”
Tân Trạm lắc đầu, mẹ anh như thể bị ảnh hưởng từ sau khi Đổng gia chủ xuất hiện, bà dùng bí pháp đẩy lui đối phương, từ đó đến nay luôn bế quan.
Có lẽ mẹ cảm nhận được mình sẽ gặp nguy hiểm, hi vọng có thể tự giúp được bản thân.
“Cậu làm tốt lắm, sau này nếu mẹ tôi có biến chuyển gì, cậu có thể dùng vật này để thông báo cho tôi”
Tân Trạm đưa cho Hứa Bắc Xuyên một cái truyền âm ngọc.
Sau đó, Tân Trạm đi đến nơi ở của đạo sĩ Khúc.
Anh cũng có chút tò mò, không biết trong khoảng thời gian anh không ở đây, đạo sĩ Khúc lại sẽ nghiên cứu ra loại con rối như thế nào.
Kết quả là còn chưa kịp đến gần, từ phía xa, Tân Trạm đã nghe được âm thanh định đỉnh đang đang, xen lẫn tiếng gào thét, chữi bới của đạo sĩ Khúc.
Ban đầu chổ ở của đạo sĩ Khúc không chứa nổi các con rối do ông chế tạo, nên Nhan Như Ngọc đã sửa nơi này thành một khu nhà rộng ngàn mét.
Nhưng âm thanh huyên náo bên trong không cách nào.
ngăn cản, tất cả đều truyền ra bên ngoài, ầm ÿ khắp bốn phía.
Nhưng điều làm Tân Trạm ngạc nhiên chính là những đệ tử Tân Môn ở chung quanh, rõ ràng nghe được tiếng ồn, nhưng lại xem như không nghe thấy, bình thản ung dung làm việc của mình, không ai tỏ ra bực bội hay khó chịu về việc này.
“Sư phụ, vị đạo sĩ Khúc này tính tình thật quá kì quái.”
Hứa Bắc Xuyên cười khổ vài tiếng, kể cho anh nghe một số chuyện xảy ra gần đây, làm Tân Trạm có hơi giật mình.
Trước kia sau khi anh đi, Nhan Như Ngọc vì đạo sĩ Khúc sửa chữa chổ ở.
Vốn nghĩ muốn cử tới vài đệ tử giúp đỡ đạo sĩ Khúc trong lúc bận bịu, nhưng không ngờ ông ấy đuổi đi tất cả, thậm chí những người hầu cũng bị đuổi hết ra ngoài, ông ấy cả ngày trốn trong phủ đệ một mình, say mê chế tạo con rối, không biết ngày đêm.
Ông ta cư xử quái gở, mỗi ngày tiếng ồn vang vọng không ngừng, bên trong Tân Môn cũng có một vài người không hài lòng, nhưng đều bị Nhan Như Ngọc ngăn chặn.
Sau này khi Tân Trạm cầm được giải nhất của Thiên Kiêu, Tân môn tiếng tăm vang dội.
Kết quả có một môn đồ vì tham lam, muốn giành lấy danh vọng nên đã chơi xấu Tân Môn, kết quả bị đệ tử khác phát hiện, hai bên liền lao vào ẩu đả, trong lúc không ai bắt được kẻ phản bội kia, thì đạo sĩ Khúc xuất hiện.
Ông ta vung tay ném ra một loạt những con rối, con nào cũng mạnh mẽ vô cùng, trong nháy mắt đã bắt được kẻ phản đồ kia.
Một màn này làm rúng động tất cả mọi người, từ đó về sau, tiếng buá của đạo sĩ dù có âm ỹ vang trời cỡ nào cũng không có ai đến phàn nàn nửa chữ.
“Sư phụ, bây giờ ở Tân môn, không ít đệ tử cực kì thần tượng đạo sĩ Khúc, dường như họ xem ông như thần tiên hạ phàm” Hứa Bắc Xuyên cười nói.
“Vậy chúng ta đi xem thử xem thần tiên đang nghiên cứu cái gì” Tân Trạm cười nhẹ, bước đến bậc thang.
“Ai bảo các người vào đây, cút hết ra ngoài cho tôi… A! Tân Trạm, cậu còn chịu quay về đây à”
Tân Trạm đẩy cửa bước vào, đạo sĩ Khúc đang chăm chú ôm nửa con rối mà phát cáu, vừa tính chữi ầm lên thì thấy Tân Trạm, ngay lập tức gương mặt biến thành vẻ mừng như điên, nhưng bên trong đôi mắt vẫn hiện lên một tầng trách móc.
Biểu cảm kia, chẳng khác gì người một vợ gặp lại chồng sau bao năm xa cách.
“Tân Trạm, mau tới cứu mạng, tôi sắp bị cái này hành hạ muốn điên rồi”
Ông ta hai ba bước chạy tới, đầu gối mềm nhũn, ôm chặt đùi Tân Trạm.
Tính cách của đạo sĩ Khúc là như vậy, nếu ông ta đã không quan tâm đến người nào đó thì có liếc một cái cũng chẳng thèm, nhưng đối với người mà ông kính trọng, ông sẽ không còn quan tâm đến mặt mũi nữa.
Mà trước đó Tân Trạm cùng ông ngồi thảo luận suốt ba ngày, chỉ cho ông ta kỹ thuật làm con rối gần như là siêu cấp, làm cho đạo sĩ Khúc phục sát đất.
Lần này nhìn thấy Tân Trạm trở về, ông hoàn toàn không còn quan tâm đến cái gì nữa.
Hứa Bắc Xuyên cùng Mặt Sẹo đứng bên cạnh đầu trợn tròn hai mắt.
Còn cho là mình gặp phải ảo giác.
Đây có phải là đạo sĩ Khúc bình thường kiêu ngạo, không coi ai ra gì không?
Ngày thường, lão già này ở trước mặt hai người họ lạnh lùng vô cùng, còn không thèm nhìn vào mắt bọn họ.
Toàn bộ Tân Môn, ai cũng có chút tôn kính với Nhan phó môn chủ, ông ta lại coi Nhan Như Ngọc là kẻ hầu người hạ cho Tân Trạm.
Mặc dù bọn họ đã xây nhà cao cửa rộng cho đạo sĩ, hoặc đưa các loại vật liều đến để làm con rối, cũng chưa thấy đạo sĩ Khúc hài lòng, vui vẻ.
Không ngờ Tân Trạm vừa xuất hiện một cái, đạo sĩ Khúc liền ôm đùi anh, cả người cúi thấp như một nô bộc.
“Sư phụ thật lợi hại, có thể hàng phục được loại người lạnh lùng kiêu ngạo như đạo sĩ Khúc” Nhẫn nhịn nửa ngày, Hứa Bắc.
Xuyên chịu không được nữa, phải nói ra.
“Cậu giống như đang nói nhảm vậy” Mặt Sẹo nhỏ giọng đáp.
“Tình hình thế nào rồi”
Tân Trạm có chút im lặng, đưa tay ôm lấy bả vai ông kéo lên.
Hứa Bắc Xuyên cùng Mặt Sẹo còn ở đây, lão già họm hẹm này lại ôm khư khư bắp đùi mình lay lắc, còn ra thể thống gì nữa chứ.
“Tân Trạm, cậu trở về thì quá tốt rồi, nghiên cứu của tôi đang gặp chút trở ngại, cậu mau đến đây nhìn xem”
Đạo sĩ Khúc như gặp được cứu tinh, đôi mắt tỏa sáng nhìn Tân Trạm, bước nhanh đến một con rối phía trước.
Đây là nghiên cứu chế tạo con rối thuyền bay, lúc đầu tưởng là có thể chở người. nhưng bây giờ bay một mình còn chưa được, cậu giúp tôi nhìn xem có sai sót ở đâu không? Trên khắp thế giới chỉ có cậu là có thể giúp tôi hoàn thiện nó”
Nhìn thấy vật này, Tân Trạm cũng có chút tó mò.
Đạo sĩ Khúc đúng là một người tài giỏi xuất chúng, con rối bay mà cũng có thể chế tạo ra được.
Nhưng đây cũng chỉ là trong suy nghĩ, nếu như trên bầu trời toàn là con rối, thì dù có đánh nhau thì vẫn là cảnh giới bảo vệ, đều có tác dụng không nhỏ.
“Ông đem vật này mở ra, đưa cho tôi xem thử”
Tân Trạm gật gật đầu, mở miệng yêu cầu.
Hứa Bắc Xuyên cùng Mặt Thẹo thấy vậy, cùng lúc lui ra ngoài, đồng thời sắp xếp người bảo vệ bốn phía “Thằng nhóc này còn nhiều tuyệt chiêu quá, chuyện này đáng để báo đáp một chút”
Khôi Ách lơ lửng trong tòa nhà, thân thể của hắn giống như một đám sương mờ mịt, hai con mắt trong suốt nhìn chằm chằm xuống phía dưới, thu hết lại mọi cử động của Tân Trạm.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, thân thể của hắn xuất hiện một sợi linh khí, bay vào trong trời đất, đem những chuyện mình nhìn thấy truyền về cho Trưởng lão Tuân.
“Cậu xem vấn đề này nên xử lý như thế nào?”
Bên trong nhà, đạo sĩ Khúc nháy mắt, nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt chờ mong.
“Được rồi, cho tôi một chút thời gian”
Tân Trạm giật mình một chút, rồi lại bình tĩnh trử lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Đưa những linh kiện này chia ra, bên trong Vô Tự Thiên Thư tự động hấp thu tin tức trước mắt, mượn nhờ sức mạnh của ánh trăng, bắt đầu kiểm tra vấn đề bên trong con hình nhân của Đạo sĩ Khúc.
“Tôi nghe nói nơi này của ông rất ồn ào, suốt ngày gõ gõ đập đập, đã quấy rầy không ít đệ tử Tân Môn” Tân Trạm đột nhiên lên tiếng.
“He he, Tân Trạm cậu cũng biết tôi làm con rối, không thể tránh khỏi chuyện phát ra tiếng ồn, sau này tôi sẽ chú ý hơn”
Nếu đám Hứa Bắc Xuyên còn ở đây, khẳng định họ sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đạo sĩ Khúc luôn nói chuyện thẳng thắng, chẳng nể nang ai, động một chút là chửi âm lên, nhưng khi Tân Trạm nhắc nhở, ông ta lại dịu dàng, ngoan ngoãn như một con cừu non.
“Không cần, cũng là do tôi không sắp xếp chu toàn, tôi sẽ vừa nghiên cứu con rối, vừa bày trận pháp cách âm ra bên ngoài, ngày sau nếu ông có làm ồn cỡ nào thì bên ngoài cũng sẽ không nghe được lấy một tiếng”
Tân Trạm lắc đầu đứng dậy, đi ra ngoài tòa nhà, bày ra trận pháp khắp bốn hướng.