Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Không tốt."
Đổng Thiên Cửu nói với ông lão, cảm nhận được sức mạnh của thanh kiếm liền liều mạng mà giãy giữa ra khỏi Trịnh Mặc. Mặc dù miệng Trịnh Mặc đây máu nhưng vẫn cố gắng cảnh tro. "Chết đi cho tao
Ánh mắt của Đồng Thiên Cửu như mất hồn mất vía, nhất kiếm này của Tần Trạm, hung hăng chém xuống.
Đánh ngay trên vòng bảo hộ, nhát kiểm va chạm một cách dữ dội, sau đó vòng bảo hộ kêu ầm một cái rồi nứt toác ra. Sau đó nhát kiếm đâm thẳng vào, đảm ngay vào cơ thể của
Đông Thiên Cửu, trong nháy mắt đâm thủng anh ta. Đổng Thiên Cửu trợn tròn mắt, trước khi chết vẫn lộ ra vẻ khó tin.
Anh ta là thiên tài của thế giới ẩn, tiền đồ rộng mở, bây giờ lại chết trong tay của một tên anh ta cho rằng là dân đen của thế giới bên ngoài.
Lại một lần nữa không khí rơi vào yên lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt mọi người đều sợ hãi, giống như đều trở thành tượng đá vậy.
Tân Trạm thực sự là nói được làm được, một kiếm chém chết Đổng Thiên Cửu.
Ba chiều, Tân Trạm chỉ xuất ra ba chiều, liền giết chết Đồng Thiên Cửu ngay tại chỗ.
Đổng Thiên Cửu là cao thủ đứng thứ sáu bảng anh hùng, vậy mà cũng không đỡ được ba chiều của Tân Trạm.
Thì Tân Trạm này nên xếp hạng thứ mấy cơ chứ? "Tân Trạm, cậu đang tìm chết! Dám giết người của ông chủ, cậu và người thân của mày chắc chắn phải chết." Lúc này ông lão bên cạnh Đồng Thiên Cửu vô cùng sợ hãi, đột nhiên hét lên.
Mà cùng lúc đó, giống như là khớp với lời nói của ông lão.
Giữa trời đất xuất hiện một khí tức vô cùng mãnh liệt. "Là ai dám giết con tao hả?"
Giọng nói này vô cùng âm u, lại ẩn chứa sự tức giận vô tận.
Thi thể của Đồng Thiên Cửu run rẩy mạnh trong không trung, giống như giữa trời đất mở ra một khe hở, một hình ảnh đang dần dần hiện lên. "Là ông chủ Đống đến rồi." "Chắc chắn ông ta cảm nhận được con trai mình bị giết, từ ngàn dặm xa mà đi đến đây." "Nghe nói, ông chủ Đồng là người mạnh nhất của tâm gia tộc lớn của thế giới ẩn" "Lần này Tân Trạm xong đời rồi."
Mọi người lộ ra vẻ mặt chấn động, vô cùng sợ hãi. Nhưng Tân Trạm không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn bày ra bộ dạng tươi cười.
Trên tay anh lại xuất hiện ngọn lửa xanh lam u ám, bồng bệnh đi về hướng thi thể Đổng Thiên Cửu. Tân Trạm không biết người chủ nhà họ Đổng này có cách để làm cho con người chết đi sống lại hay không, vì vậy anh cũng không định cho đối phương cơ hội. "Mày dám!"
Cơ thể ông chủ Đồng nhìn chăm chăm, thấy như vậy, nổi giận quát, một luồng khí tức đánh về phía ngọn lửa kia.
Tân Trạm nghiến răng, thần thể liền dao động, ngăn cản luồng khí tức kia. Thánh Thể Thuật, Viêm Ma Thế, thậm chí là thi triển cả
Long Hổ Bá Thế.
Lấy đỉnh Tổng Thiên ra, che ở trước người, hoa văn màu vàng chói lóa.
Ram! khí tức hạ xuống, trong nháy mắt Tân Trạm bay ra. Cùng lúc đó ngọn lửa màu xanh dương kia dừng lại ở trên người Đổng Thiên Cửu.
Ngọn lửa gặp thi thể, trong nháy mắt cơ thể của Đổng Thiên Cửu bị ngọn lửa đó bao trùm, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
Tân Trạm đã nói không cần quan tài mà sẽ làm cho Đồng
Thiên Cửu hóa thành tro tàn, lúc này thực sự là đã làm được. Hơn nữa còn làm trước mặt ông chủ nhà họ Đồng, đốt rụi Đổng Thiên Cửu. "Giết người hủy thi thể, mày được lắm!"
Thân hình của ông chủ Đống dần dần xuất hiện, vừa nhìn một cải liền thấy thi thể của Đổng Thiên Cửu đang bốc cháy trước mặt mình, nhốt thời đôi mắt ông ta lộ ra hai tia sát ý.
Đột nhiên một luồng khí tức cuồn cuộn ngất trời bùng nổ.
Cơ thể Tân Trạm lại lui về phía sau, bay xa mười mấy mét, rồi mới dừng lại, một dòng máu tràn ra khỏi khóe miệng “Xin lỗi ông chủ là lão già này không có năng lực" Ông lão kia nhìn thấy ông chủ Đổng xuất hiện, mồ hôi chảy đầy đầu, quỹ phịch xuống đất. "Đồ vô dụng! Bảo ông đến bảo vệ con trai tôi, bây giờ con trai tôi chết rồi, sao ông lại chưa chết hả?" Ông chủ nhà họ Đồng lạnh lùng chất vấn, nhìn ông lão rồi tung một trảo vào trong không trung.
Ông lão đang cầu xin tha mạng, trong nháy mắt cơ thể đã bị xé nát thành một đám máu thịt mơ hồ.
Một đánh có thể giết chết được một cao thủ Hóa Cảnh ngũ phẩm.
Mọi người đều bị chấn động, chợt nhìn về phía Tần Trạm. Người chết tiếp theo, chỉ sợ chính là Tần Trạm. "Thiên Cửu."
Người đàn ông lộ ra vẻ đau khổ, đi đến chỗ Đổng Thiên Cửu thiêu rụi, vốc lên một năm tro tàn. "Ông già này đặt tên cho con là Thiên Cửu, là muốn con có bị thể tồn tại muôn đời, càng không ngờ con lại chết trước mặt ông già này, nhưng mà con yên tâm, người giết con, và người bên cạnh con, ông già này sẽ giết hết, để tuần táng theo con
Sau khi ông chủ nhà họ Đồng nói xong, đau khổ biến thành sát ý nồng đậm.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn Tần Trạm "Mày cũng biết tạo có tổng cộng hai người con trai. Thiên Cửu là đứa tao thích nhất, nó có cơ hội sẽ kết thừa ngôi vị chủ nhà, nhưng mà mày lại giết chết" "Tạo muốn giết cả nhà mày tuần táng theo nó, mày có thể chịu thua" Ông chủ Đồng lạnh lùng nói. "Ha ha ha." Tần Trạm nhịn không được mà cười một tiếng. "Mày cười cái gì?" Ông chủ Đổng nheo mắt. "Ông cũng biết Mặt Theo chứ, nó là học trò của tôi, suýt nữa chết trong tay con trai ông, học trò đó của tôi bị con trai máy cắt đứt hai tay, phó môn chủ cũng bị con trai ông hủy dung, bạn thân cũng bị con trai ông đối xử như chó." "Tôi hỏi ông, tôi giết con trai ông ông có phục hay không hả?" Tân Trạm hét lớn hỏi lại. "Bọn chúng chết thì liên quan gì đến tao hả?" Ông chủ nhà họ Đổng cười khẩy "Tạo chỉ biết, mày giết con trai tao thì nhất định phải chết." "Chẳng lẽ mạng của con trai ông là mạng còn của bọn họ thì không phải à?" Trong mắt Tân Trạm hiện đầy sự lạnh lẽo, không hề khoan nhượng. "Mày nói cũng không sai, những đứa yếu thì nên chết đi, ông đây là người mạnh, có thể ỷ mạnh mà hiếp yếu."
Ông chủ Đồng hừ lạnh, nâng tay lên, một luồng khí tức mạnh mẽ tụ lại trong tay ông ta.
Giống như định dùng một chưởng mà đánh chết Tân Trạm. "Nói nhiều như thế rồi, giờ tao giết chết mày"
Tân Trạm nheo mắt lại, vận khí đến tầng cao nhất. "Ông chủ Đồng, chuyện này không thể trách Tân Trạm được. Nhưng ngay lúc này ông cụ Cổ chậm rãi đi ra. "Con trai của anh và Tân Trạm đã ký kết giấy sinh tử, bây giờ chết đi không thể trách người khác được "Cổ Ung, ông muốn ngăn cản tôi?" Ông chủ Đồng nhìn thấy ông cụ Cổ liên đanh mặt lại. "Tôi mặc kệ có lý do gì, giết Thiên Cửu thì nhất định phải chết." Đôi mặt ông chủ Đồng vô cùng lạnh lẽo. "Vậy thì ông không tuân thủ theo nguyên tắc mà muốn cố ý giết người rồi?"
Ông cụ Cổ nói. "Trên thế giới này người mạnh nói là đúng, thì đó chính là nguyên tắc, người mạnh mà không thích, thì không hề có nguyên tắc. Ông chủ Đồng cười lớn: "Cổ Ung, ngay cả điều này ông cũng không hiểu hả?"
Toàn bộ mọi người đều trầm mặc, còn có thói đời như vậy sao? "Xin lỗi, nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ Tân Trạm" Ông cụ Cổ hít sâu, khí tức chậm rãi chuyển động. "Cố Ung, ông cút ngay cho tôi, nếu như ông còn ở thời hưng thịnh, ông giả này còn nể ông một chút, bây giờ ông như vậy, không xứng!" Ông chủ Đồng hét lớn, khí tức bùng nổ một cái mạnh mẽ.
Giống hệt như là gió lớn đang gào thét, sắc mặt của ông cụ Cổ tái nhợt, nhưng mà không ngăn cản được lại.
Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng êm dịu xuất hiện ra, ngăn cản lấy luồng khí mạnh mẽ kia. "Đổng Kiến Sơ, nếu ông không quan tâm quy luật, thế thì ông già này không thể không ra tay được.
Một thân hình chậm rãi xuất hiện ra khỏi giữa đám người "Khương Thành Đông, ông cũng muốn ra mặt cho tên ở thế giới ngoài này hả?" Ông chủ nhà họ Đổng nhìn thấy có người tới, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Người đang đi đến rõ ràng là ông chủ nhà họ Khương. "Tân Trạm là khách quý của nhà họ Khương chúng tôi, bây giờ cậu ấy không làm sai, anh lại muốt giất cậu ấy, tôi nhất định phải ra tay"
Đôi mắt ông chủ Khương cực kỳ kiên quyết. "Hai người các người đều muốn ngăn cản tôi sao?" Ông chủ nhà họ Đồng hừ lạnh một tiếng" "Chỉ bằng hai người các ông mà đòi ngăn cản tôi?"