Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1325



Đây có thể là con Thị Huyết lôi ưng mạnh hơn mình cả một cảnh giới, nếu bị nó tóm được thì nhất định anh sẽ tiêu đời.



“Phù Ma, quả Lôi Nguyên đó rốt cuộc là thứ gì?” Không lập tức quay về thuyền bay ngay, đầu tiên Tân Trạm tìm một nơi vắng vẻ, sau đó nuốt đan dược để khôi phục linh lực và thần thức đã bị hao tổn.



“Tân Trạm, lần này chúng ta gặp phải đồ tốt rồi, chẳng trách mấy con Thị Huyết lôi ưng không muốn động đến chỗ đó. Cậu nhất định phải lấy được quả Lôi Nguyên”



Giọng nói của Phù Ma lộ vẻ kích động cực độ, khiến Tân Trạm không khỏi có chút bất ngờ.



Lão già này, xưa nay rất hiếm có khi nào mà cảm xúc thay đổi đến như vậy.



Thấy Tân Trạm có chút khó hiểu, Phù Ma liền giải thích.



“quả Lôi Nguyên là loại quả căn nguyên có thuộc tính sấm, ngang bằng với sức mạnh căn nguyên của sấm sét. Đợi đến lúc cậu phá vỡ cảnh thần phó phân, nếu thu phục được thứ này, cậu sẽ lập tức lĩnh hội được căn nguyên của sấm sét”



“Lập tức lĩnh hội được sức mạnh của căn nguyên đất trời.” Tân Trạm có chút kinh ngạc.



Đối với nhận thức về căn nguyên đất trời, dù ở phương diện nào, một khi thành công thì sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều.



Càn Khôn Di Chuyển quyết mà bản thân tu luyện, thần kỳ vô địch, nó đã nhiều lần giúp anh chuyển bại thành thắng, thoát khỏi kiếp nạn.

1325-truyen-ky.jpg


điều khiển Lôi Quang Điện Hồ, tăng cường thêm vũ khí trên cơ thể mình, cũng có một số người có lực cảm ngộ mạnh mẽ hơn, có thể tạo thành Lôi Quang giáp, hoặc điều khiển sấm sét làm vũ khí. “



“Năm đó, có một vị cường giả, thậm chí có thể biến toàn bộ cơ thể mình thành sấm sét, sức bộc phá của tốc độ và sức mạnh đều thuộc hàng đảng cấp, hắn có thể đánh bại kẻ thù mạnh hơn mình hai hoặc ba cấp, những đối thủ cùng cấp có thể bị giết chết chỉ với một tia sấm sét.”



Tân Trạm hít một hơi thật sâu, anh có thể tưởng tượng được, nếu toàn thân một người giống như sấm sét thì cảnh tượng đó sẽ kinh khủng đến mức nào.



“Nhưng cậu đừng quên, số lượng quả Lôi Nguyên mà chúng ta nhìn thấy là ba quả, vừa đủ ba quả! Tương đương với việc cậu có ba cơ hội để cảm ứng được căn nguyên.”



“Cậu hiểu điều này có ý nghĩa gì chứ? Có nghĩa là chỉ cần cậu không phải đồ ngốc, nhất định có thể lĩnh hội được trình độ như người đó năm xưa”



Phù Ma phấn khích khoa chân múa tay điên cuồng.



“Nếu thu phục được cả ba, mà cậu vẫn không thể lĩnh hội được thể Lôi Thần, tôi sẽ chặt đầu mình. Tóm lại, món đồ chơi này chúng ta nhất định phải tìm cách lấy cho bằng được”



“Muốn lấy được thứ này, e rằng không hề đơn giản” Tân Trạm cau mày nói.



Hàng vạn con Thị Huyết lôi ưng đó, còn có thủ lĩnh quái thú gần ngang cấp bảy, đều không phải là thứ mà anh có thể đối phó được.



“Những kẻ trên thuyền bay kia đều không muốn đối phó với Lôi Ưng, chúng ta phải giấu tiệt bọn chúng chuyện này, đợi đến khi đánh rồi thì thừa nước đục thả câu” Phù Ma cười nói.



Tuy ở đó có hàng vạn con quái ưng, còn có cả chim ưng chúa lông tím, nhưng quả Lôi Nguyên này thực sự đã thu hút được Tân Trạm.
Chương 1326



“Tân Trạm, tình hình thế nào?”



Về đến thuyền bay, Tân Trạm phát hiện cậu Trịnh đã trở lại, mình là người cuối cùng. Lúc này, mọi người trên thuyền bay đều nhìn về phía anh.



“Tình hình bọn họ bên đó thì sao? ” Tân Trạm nói.



Vẻ mặt của cậu Trịnh và vài người khác đột nhiên có chút khó coi, một người trong số đó còn bị thương trên cánh tay.



“Bọn tôi không may làm kinh động con Thị Huyết lôi ưng ở ngoại vi, không thể vào sâu bên trong được” Cô gái đó nhỏ giọng nói.



“Tân Trạm, lúc trước cậu tiến vào khu vực bên trong, còn cố ý phong cấm trận đồ của tôi, có thật là không phát hiện gì không?” Lúc đó ‘Vương Ngọc ngồi xếp bằng ở nơi cao nhất, lên tiếng hỏi.



“Thực ra, tôi đã đi vào trong một đoạn”



Tân Trạm cũng không giấu diếm, bản thân phong ấn trận đồ đó là việc Vương Ngọc có thể cảm nhận được, cho dù nói dối cũng chẳng có nghĩa lý gì.



“Ha ha, tên nhóc nhà cậu quả nhiên không trung thực, cậu làm mất trận đồ của Vương trưởng lão, muốn che giấu cái gì?” Cậu Trịnh cười lạnh nói.



Bản thân anh ta rơi xuống vùng ngoại vi, mà một mình Tân Trạm lại có thể tiến vào khu vực trung tâm, điều này khiến anh ta nhìn Tân Trạm một cách vô cùng khó chịu.



“Tôi đương nhiên có bí mật của tôi, nhưng cũng may tôi không phải dạng phế vật, đã không thăm dò được gì mà lại toàn nghỉ ngờ người khác” Tân Trạm nhàn nhạt nói.



“Cậu nói ai là phế vật: Cậu Trịnh liền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.



“Được rồi, đừng tranh cãi việc này nữa, Tân Trạm, nói cho tôi biết cậu đã nhìn thấy gì đi”



Vẻ mặt Vương Ngọc rất bình tĩnh, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc, tu luyện đã đến cảnh giới này, ai không có bí mật hay át chủ bài trong tay chứ, ông ta vốn không để tâm đến những việc này.



“Những gì mà tôi thấy được chính là Thị Huyết lôi ưng cảnh thần phó phân, tầm khoảng…”



Tân Trạm nói sơ qua về số lượng và tu vi của các quái thú trong khu vực trung tâm.



“Còn gì nữa không?” Vương Ngọc nghe xong liền gật đầu, sau đó lại mở miệng nói.



Trái tim Tân Trạm đột nhiên nảy lên một cái, anh nhìn Vương Ngọc, cảm giác như mình đã bỏ sót điều gì đó.



Cảm giác này khiến Tân Trạm thay đổi sự chú ý.



“Ngoài ra, tôi cảm nhận được dưới khu vực trung tâm đó hình như có quái thú tồn tại, là loại quái thú rất mạnh, tu vi tâm khoảng đứng đầu cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong”



Vẻ mặt của mọi người nghe xong đều biến sắc. Nếu thật sự có loại quái thú này, vậy ở đây chỉ có Vương Ngọc có thể đối phó với nó.



“Quái thú mạnh như vậy, anh nói linh tinh vừa thôi” Cậu Trịnh lại mỉa mai nói.



“Tôi thấy anh chính là đang nói hưu nói vượn cốt chỉ để khoe mẽ mà thôi”



“Tân Trạm, chuyện này liên quan đến sự sống còn của chúng ta, không thể nói càn” Trang Tường cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.



Tân Trạm chú ý tới lúc mọi người biết được tin tức này thì ít nhiều gì đều có chút kinh ngạc, nhưng Vương Ngọc vẫn bình tĩnh, giống như không ngoài dự liệu.



Suy đoán của bản thân có lẽ là chuẩn xác rồi.



“Tin hay không tin thì các người tự mình phán đoán, tôi cũng nói rồi, chỉ là phán đoán” Tân Trạm bình tĩnh nói.



“Những gì nên nói tôi đã nói xong rồi, các vị tiền bối xin thứ lỗi không thể tiếp chuyện được nữa, tôi phải đi khôi phục lại linh khí”



Nói xong Tân Trạm liền rời đi.
Chương 1327



Vương Ngọc cũng rời đi trong im lặng, chỉ để lại mấy ông lão cảnh thần phó phân ở lại.



Mấy người này cũng là chủ lực ra tay lần này.



“Vương trưởng lão, tên nhóc đó nói thật sao?” Một ông già tóc xám kinh ngạc nói.



Mọi người cũng nhìn vào ông ta.



“Có lế là thật” Vương Ngọc đáp: “Trước mắt tôi cũng không chắc chắn, nhưng cộng thêm kết quả mà người này đưa ra thì đúng là làm theo như cách tôi nói.”



“Nhóc tên Tân Trạm đó qua trinh sát thì năng lực quả thực không hề †ầm thường” Vương Ngọc khen ngợi một tiếng.



“Nếu đã như thế, chúng ta có đi hay không đây?”



“Yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm không phải là trò đùa đâu”



“Haha, các vị xin chớ nóng vội.” Vương Ngọc cười nói: “Trước đây tôi chưa quyết định, nhưng bây giờ quyết định rồi, ngược lại có thể đối phó. Các vị đừng quên, tôi là trưởng lão bảo hộ do Tụ Bảo Các phái đến, mang theo bảo vật chính là vì để đối phó với tình trạng cấp bách.



“Đương nhiên, nếu các vị lo lắng nguy hiểm thì cũng có thể ở đây đợi chờ, tôi không có ý kiến gì.”



“Vương trưởng lão chê cười rồi, có bảo vật chúng tôi còn sợ gì nữa, vẫn nên nói cụ thể xem phải diệt trừ đám yêu thú này thế nào đi đã”



“Không sai, có bảo vật thì cũng phải lên kế hoạch thật tốt”



Mọi người lần lượt mở miệng.



Mặc kệ mọi người đang lên kế hoạch ở bên này, đợi tới lúc Tân Trạm rời đi thì Phù Ma có chút nghi hoặc.



Anh ta không hiểu nổi làm thế nào mà Tân Trạm đột nhiên đổi lời nói.



“Tân Trạm, sao đến cuối cùng cậu lại khai báo tình với đám người kia vậy, đặc biệt là Vương Ngọc, ông ta đều là cáo già thành tinh đấy, một khi bọn họ phát hiện ra lòng đất có vấn đề thì đều có thể quay về dò xét”



“Đến khi đó quả Lôi Nguyên không biết sẽ thuộc về ai đâu” Phù Ma có chút sốt sắng.



“Đương nhiên chúng ta phải cướp lại quả Lôi Nguyên, nhưng chuyện này có nói cũng vô ích” Tân Trạm lắc đầu.



“Nếu cậu là Vương Ngọc thì cậu có đem cái chuyện điều tra yêu thú liên quan tới cái chết gửi gắm vào trong tay mấy vị vấn bối cảnh xuất khiếu không hề thân quen đó không?”



Giọng nói của Phù Ma bình ổn trở lại.



Tân Trạm nói không sai, đối phó với yêu thú, Vương Ngọc tuyệt đối sẽ rất coi trọng, đồng thời cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trong đó.



Dựa vào điều tra của mấy tên nhóc con mà đã quyết định tiêu diệt đám yêu thú, đúng là như một trò đùa.



“Sợ là Vương Ngọc có thủ đoạn khác, có thể thấy được chút ít đầu mối trong đó, nhưng khó mà phân biệt được toàn bộ, vì vậy mới phái chúng ta đi” Tân Trạm cười mỉa mai.



“Tôi nói như thế chỉ là cho ông ta một viên thuốc an thần, nếu không tôi cứ lập lờ không rõ ràng thì với tính cách cẩn thận của ông ta sẽ không lựa chọn mạo hiểm đâu, sẽ chỉ ở yên đó chờ đợi, nếu vậy thì chúng ta càng không có cơ hội.”



“Vậy cậu đoán ông ta có đi hay không?” Phù Ma trầm mặc, đồng ý với suy nghĩ của Tân Trạm, nhưng lại vẫn tò mò.



“Ông ta nhất định sẽ đi, bởi vì nếu ông ta phát hiện ra được dưới lòng đất có thể có bảo vật thì sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Chương 1328



Tân Trạm nhàn nhạt nói: “Đừng quên, trong mắt ông ta, chúng ta cũng là cu li không công, nếu không ông ta cho dù có tu vi cao thâm đến đâu cũng khó mà đối phó được với đám chim ưng huyết lôi đó.”



“Đám người các cậu đều đang đối phó lẫn nhau à” Phù Ma cảm thán.



“Tôi bị quả Lôi Nguyên làm cho mụ mẫm đầu óc rồi, không khôn khéo băng nhóc cậu được.”



“Bây giờ không tính là gì, đợi tới lúc Vương Ngọc ra tay, rơi vào hỗn chiến thì đó mới là khảo nghiệm xem ai là người thông minh thật sự:”



Con ngươi Tân Trạm quét qua tia ranh mãnh, cơ thể rục rịch.



Cuối cùng Vương Ngọc và đám người đã thương lượng ra được kết quả y hệt như Tân Trạm.



Mọi người quyết định sẽ động thủ sau khi đêm xuống.



Đối mặt với yêu thú, giao chiến ban ngày thì có thể sẽ tốt một chút, nhưng những con Thị Huyết lôi ưng này lại là loại yêu thú bị bệnh quáng gà, cứ đêm xuống là cảm giác sẽ hạ xuống, ngược lại đối với những tu sĩ rất có ích.



Sau khi đêm xuống, mọi người dưới sự hướng dẫn của Vương Ngọc, vượt qua dãy núi, đi đến ngoài phạm vi sào huyệt của Thị Huyết lôi ưng.



Lúc này cách mấy dặm đều có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của yêu thú cùng mùi máu tanh nồng.



Không ít người căng thẳng, ôm chặt lấy thần binh của bản thân.



Mặc dù bọn họ có sức mạnh, nhưng đây là đang phải đối mặt với hàng vạn yêu thú thì rất khó nói.



“Các vị, lần diệt trừ yêu thú này tôi sẽ bày đại trận ở khắp bốn phía, trận pháp này chỉ công kích yêu thú, không công kích chúng ta, đến lúc đó dẫn dụ bọn yêu ma ra ngoài sẽ mượn lực của trận pháp để tiêu diệt”



Vương Ngọc vừa nói vừa bố trị trận chiến với mọi người.



Chuyện này nói tới cùng thì cũng chỉ vì lợi ích của mọi người, vì vậy mong mọi người không cần nể tình, về phần diệt yêu thú, ai giết được sẽ thuộc về người đó, cho dù trận pháp công kích thì tôi cũng sẽ không cần.



Vương Ngọc biểu hiện khá có phong độ, mọi người đang căng thẳng cũng cảm thấy có khả năng có được lợi ích, thế là bắt đầu nóng lên như lửa.



Nếu vận may tốt, ít nhiều cũng sẽ có được mấy cái đầu của đám yêu thú, phí tổn thất của hành trình lần này sợ là không kiếm lại được.



“Có đại trận pháp bảo vệ, tôi nhất định sẽ diệt trừ được hết đám yêu thú này”



“Đám Thị Huyết lôi ưng này gây hại cho thiên hạ, ai ai cũng muốn giết”



Thấy mọi người bắt đầu nổi dậy, Vương Ngọc cũng gật gật đầu.



Sau đó ông ta bắt đầu bố trí cảnh thần phó phân tu sĩ, bố trí xem làm thế nào để thu hút được lũ Thị Huyết lôi ưng, rồi lại phân chia ra các phương hướng khác nhau.



Tân Trạm không có hứng thú với chuyện này, cũng chẳng hề để ý.



Anh nhân cơ hội vẫn còn chưa ngừng hấp thụ linh khí đất trời, tiếp tục tu luyện lên cao.



“Hừ, tạm thời ôm chân Phật như thế nói không chừng sẽ chết oan uổng cho mà xem” Cậu Trịnh thấy vậy hừ lạnh một tiếng.



Chỉ sau chốc lát, mọi người được phân bố ra khắp phạm vi xung quanh.



Người của Vương Ngọc sau khi lẻn vào bên trong, chưa được bao lâu thì sơn cốc của đám Thị Huyết lôi ưng kia đã gầm lên những tiếng thét phân nộ.



Sau đó, cả một đám Thị Huyết lôi ưng bay ngập trời đuổi theo ánh sáng, không ngừng tản ra khắp các phương hướng.
Chương 1329



“Đến rồi!”



Nhìn thấy một đám yêu ưng bay tới hướng này, các tu sĩ bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.



Bọn họ rối rít vùng lên, ngăn chặn lại đám yêu thú.



Ngọn lửa trong đại trận cũng đồng thời xuất hiện, trợ giúp mọi người.



Lửa bùng lên không trung, linh khí bắn ra tung tóe.



Đám huyết lôi không kịp đề phòng, bị tiêu diệt gần hết.



Tân Trạm bấy giờ không hề hành động mù quáng, mà anh cũng cùng với mọi người diệt trừ đám yêu ma.



Quả Lôi Nguyên bị Thị Huyết lôi ưng bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ cần con thú không dịch chuyển thì Vương Ngọc sẽ không thể có cơ hội cướp đoạt.

1329-truyen-ky.jpg


đến, khiến không ít các tu sĩ bay ngược trở lại.



“Quả nhiên là yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm”



Không ít tu sĩ trợn trừng mắt kinh ngạc, mặt mũi trắng bệch.



Yêu thú có tu vi như vậy đã vượt quá phạm vi mà bọn họ có thể đối phó.



“Lui!”



Ngay cả mấy tu sĩ đến cảnh thần phó phân sau khi phát hiện yêu thú Tử Vũ cũng bèn rút lui trước.



Nhưng tốc độ lôi ưng Tử Vũ này quá nhanh, tuy rằng thân nó to lớn nhưng khi sải hai cánh ra thì đã đến gần mấy tu sĩ.



Rầm!



Mấy vị tu sĩ kia bị cánh lôi ưng đập vào lập tức văng ra, hộc máu.



“Vương trưởng lão đâu? Không có ông ta, chúng ta không đối phó con thú này được.”



Ưng vương này hoành hành trong sơn cốc, nơi đã nói qua, tu sĩ đều là điên cuồng trốn chạy.



Nhưng thời điểm này, Vương Ngọc lại mất tích.



“Nhóc này có phải đi lấy quả Lôi Nguyên rồi không?” Phù Ma khẩn trương nói.



“anh ta muốn đi, nhưng chúng ta đều đã lui về, một mình hắn không lấy được vật ấy”



Tân Thành cười lạnh.



Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đối mặt với yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm, tất cả đều rời khỏi sơn cốc.



Một mình Vương Ngọc kia đối phó với toàn bộ yêu thú sơn cốc?



Nếu ông ta có năng lực này thì cũng sẽ không mang mọi người lên cùng.



Ngay cả Tân Thành cảm thấy chính mình còn không biết phía dưới núi là quả Lôi Nguyên, bởi vì không đủ thời gian.



“Nghiệp chướng, tao tới đối phó mày”



Quả nhiên, bóng dáng Vương Ngọc bỗng xuất hiện rồi cùng giao thủ với lôi ưng Tử Vũ.



“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải hành động thôi.



Thấy Vương Ngọc không ngừng lui về phía sau, từ từ dụ lôi ưng đánh tới vùng có trận pháp lửa, Tân Thành khẽ nheo mắt.
Chương 1330



Rầm!



Ngay tại sau đó, một móng vuốt của lôi ưng đã vồ vào quầng sáng trận pháp, trận pháp lửa lập tức bị phá một lỗ thủng lớn.



Ngọn lửa bùng ra, trận pháp dùng để vây giết yêu thú này đã mất hơn phân nửa công hiệu.



Nhóm lôi ưng tức khắc theo Ưng vương bay ra đấu với tu sĩ lần nữa.



“Ông ta bị lôi ưng Tử Vũ quấn lấy không thể đi xuống dưới lòng đất, cứ dẫn nó qua đây thì chúng ta cũng không còn cách nào xuống dưới đó.” Tân Thành nói, “Lão già này thật quỷ quyệt”” Phù Ma hừ nhẹ một tiếng.



Không còn sức mạnh của trận pháp, hai bên hoàn toàn hỗn chiến.



Trong ngoài sơn cốc nơi nơi đều là chém giết.



Nhưng cũng may trước đó Thị Huyết lôi ưng đã bị giết không ít, cục diện hiện tại vẫn là bên tu sĩ chiếm thế thượng phong như cũ.



Xẹt! Tân Thành cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, kiếm quang sắc bén quét giữa không trung, yêu thú ba đầu bị chém thành hai nửa, hét thảm lăn xuống đất.



Nhặt lấy mấy viên yêu thú nội đan rơi trên mặt đất, Tân Thành đột nhiên quay đầu.



Lúc này có ba bóng người từ núi rừng bước ra vây hẳn ở giữa.



“Tân Thành, cậu còn có tâm tư nhàn nhã đi giết yêu thú. Thảnh thơi quá ta”



Cậu Trịnh cười lạnh nhìn Tân Thành, trong khi hai người khác đều rất bình tĩnh.



“Anh hẳn tốn không ít tiền để tìm hai tên cảnh thần phó phân nhất phẩm này đến đối phó tôi đâu nhỉ” Vẻ mặt Tân Thành rất bình tĩnh quét qua hai người, thản nhiên nói.



“Ha ha, ai bảo cậu đây có Cậu Trịnh nhe răng cười: “Đợi đến thành cổ Đông Hoàng mà cậu chạy trốn thì rắc rối lắm, bây giờ tôi sẽ dứt khoát giết cậu để báo thù việc tôi bị thương luôn.”



“Anh cho rằng bỏ tiền tìm hai phế vật này là có thể giết tôi?” Tân Thành cười nhạo.



“Đừng dong dài với anh ta, khắp nơi này toàn là yêu thú, mau chóng giết hắn”



Hai người còn lại khế chau mày, bọn họ cũng không thích thằng nhãi cậu Trịnh này lắm nhưng người ta đã đưa đủ tiền bạc, bọn họ cũng không thèm để tâm nữa.



“Vừa đúng ý ta”



Tân Thành cũng cười lạnh đáp lại.



Bóng dáng của hắn lóe lên rồi đột nhiên lao tới một tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm trong đó.



Chu thiên thập tam trảm chiêu thứ tám thi triển ra, bóng dáng của Tân Thành xẹt qua không gian rồi lại xuất nhoáng cái đã tới phía sau tên tu sĩ kia.



Tu sĩ kia sửng sốt, sau đó mới cảm thấy ngực đau nhói.



Hắn vừa sờ xuống dưới liền phát hiện máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.



Phụt!



Tu sĩ này kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lập tức bị cắt ra làm đôi rồi ngã xuống đất.



Thần hồn bay ra cũng bị một đạo linh khí của Tân Thành đánh tan.



“Mày, mày!”



Cậu Trịnh cùng tên tu sĩ còn lại đều cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.



Tân Thành chẳng qua chỉ là Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm, vậy mà lại có thể một kiếm chém cảnh thần phó phân nhất phẩm ư?



Đây là thực lực khủng bố gì đấy?



Tân Thành cũng không nói lời nào, cầm lấy túi trữ vật bên cạnh thi thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK