Tuy nhiên nhà họ Hạ có một Cảnh bà bà Độ kiếp cảnh che chở, chút tiền ấy cũng không tính là bao.
Giang Ngọc Hân nói chuyện phiếm với quản gia Lý, Tân Trạm vẫn luôn bình tĩnh không nói gì.
Tuy nhiên càng đi về phía trước, biểu cảm của anh càng thay đổi.
Bởi vì Viêm Ma Thể trong cơ thể, vậy mà tự động sinh ra một ít lực hấp dẫn.
Đây là tình huống như thế nào?
Tân Trạm cau mày.
vietwriter.vn
Viêm Ma Thể chính là thân thể thiên địa chí dương, mà nhà họ Hạ này có đại trận âm dương, theo lý thuyết mà nói, ‘Viêm Ma Thể không cảm giác được bất kỳ khí tức chí dương nào mới đúng.
“Quản gia Lý, phía trước vườn hoa này, có thể đi qua xem một chút không?”
Bỗng nhiên, Tân Trạm dừng lại bước chân, chỉ vào một nơi trồng hoa cỏ không lớn.
Cảm nhận Viêm Ma Thể một chút, phương hướng kia có lực hấp dẫn lớn nhất.
“Đương nhiên có thể, nhưng mà đây chỉ là một mảnh vườn hoa nhỏ, không có gì để xem cả” Quản gian Lý sửng sốt, ngay sau đó cười nói.
Tân Trạm cười mà không nói, lập tức bước qua đó.
Một lưồng linh khí phun trào, duỗõi tay bắt lấy.
Ngay lập tức trong khu vực này, một gốc cây mọc ra bốn cánh hoa linh hoa, bị anh nắm trong tay, đi về phía hai người họ.
Linh hoa này hiện lên màu đỏ thãm, bốn cánh hoa xinh đẹp mượt mà, có chút kỳ lạ.
“Cái tên này chẳng lẽ muốn tặng hoa cho mình, điều này cũng quá đột ngột rồi, nhưng anh ta là bạn của anh trai mình, từ chối chỉ sợ là không nể mặt, mình nên nhận hay không nên nhận đây?
Giang Ngọc Hân thấy thế, gương mặt ửng đỏ. Nhìn Tân Trạm đi tới, không khỏi suy nghĩ miên man.
Ngay cả Lý quản gia cũng mỉm cười đôi chút.
Đều là tu sĩ trẻ tuổi, điều này cũng là bình thường.
Tuy nhiên Tân Trạm đi tới, lại đi ngang qua Giang Ngọc.
Hân, làm hai người đều có chút ngoài ý muốn.
“Quản gia Lý, phía sau vách tường linh hoa này, chắc hẳn là trung tâm của hai trận pháp”
Tân Trạm căn bản không chú ý tới biểu cảm của hai người này, anh muốn tra xét linh hoa này rõ ràng một chút, mở miệng hỏi.
“Cái này… thật là vậy, phía sau vách tường là một dãy nhà, là nơi cấm vào của nhà họ Hạ, đó là trung tâm của trận pháp”
Quản gia Lý sửng sốt, không rõ vì sao Tân Trạm nói về đề tài này.
“Vậy thì đúng rồi, nguyên nhân thật sự cô chủ của nhà các người vẫn luôn nhiễm bệnh, do có liên quan đến trận pháp này”
Ánh mắt Tân Trạm nhìn qua vách tường, lấp lánh ánh sao, nghiền nghiền cánh linh hoa trong tay.
“Anh Tân, anh nói thật chứ?”
Quản gia Lý ngây ngốc tại chỗ.
Ông chủ bày ra trận pháp này là vì bảo vệ cô chủ, kết quả Tân Trạm lại nói do trận pháp này nên cô bé mới bị bệnh nặng ư?
“Tân Trạm, anh đừng nói giỡn” Giang Ngọc Hân cũng nhăn mày lại.
“Tôi cũng hiểu một chút về trận pháp này, trận pháp này không có bị người khác động tay động chân, làm thay đổi khí tức, làm sao lại dẫn đến việc cô bé kia bệnh nặng được chứ?”
Trong lòng Giang Ngọc Hân không vui, nhịn không được mở miệng phản bác.
Đặc biệt là khi Tân Trạm nói nguyên nhân sinh bệnh của cô bé kia là do trận pháp này, điều đó chẳng phải nói là anh của mình phán đoán sai lầm sao.