**********
Đi theo con đường này, Tần Trạm thật sự đã phát hiện ra không ít cường giả ẩn giấu.
Một cô gái mặc váy hồng phấn, dáng người thướt tha, dung mạo yêu mị. Khi cô ra tay thường sử dụng ánh mắt khiến võ giả phía bên kia rơi vào si mê, bị cô một chiêu đánh bại.
Có võ giả cường tráng, trời sinh thần lực, không cần bất kì chiêu thức gì. Chỉ một quyền đánh ra đã làm vũ khí của đối phương tan vỡ, gãy xương đứt gân, trực tiếp trọng thương ngã xuống lôi đài. "Chị đây còn chưa có đánh đủ đậu, có người nào lợi hại hơn thì ra đây đi!"
Điều khiển Tần Trạm cười khổ, đó là khi anh nhìn thấy Phương Hiểu Điệp mặc trang phục mạnh mẽ từ thể oai hùng, chiếm lấy một lôi đài, nhìn về phía võ giả dưới đài giảo lên. “Cô gái nhỏ, đừng kiêu ngạo, ông đây sẽ đánh cô đến mức khóc lóc cầu xin luôn đó Có một nam võ giả không phục, bay lên lôi đài, kết quả một chiều đã bị Phương Hiếu Điệp đạp xuống, một cái răng trực tiếp bị đánh gãy, đau đến mức nước mắt chảy ròng. "Thứ rác rưởi, còn dám kiêu ngạo với chị đây, xem ai mới là người khóc." Phương Hiểu Điệp đắc ý nói.
Tần Trạm nhận ra, tu vi của Phương Hiểu Điệp tăng lên rất nhiều, đã đạt tới cảnh giới Hóa Cảnh trên duoi cap bon. "Xem ra cô nàng này ở nhà họ Vân đã trưởng thành lên không ít.
Tần Trạm âm thầm gật đầu. Chắc hẳn trong việc này cũng nhờ hiệu quả của quả Thanh Vân, bằng không Phương Hiểu Điệp không có khả năng tăng lên nhiều cấp bậc như vậy.
Yên lặng nhìn một hồi, phát hiện Phương Hiểu Điệp cũng vô cùng an toàn, Tần Trạm quay đầu rời đi.
Tần Trạm cũng không lập tức gặp mặt Phương Hiểu Điệp, dù sao anh cũng đắc tội với quá nhiều người thế giới ẩn, nếu như làm rõ quan hệ sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt hiện tại của Phương Hiểu Điệp "Bóng hình vừa rồi, hình như là anh Trạm
Ánh mắt Phương Hiểu Điệp đảo qua toàn trường, đột nhiên chú ý tới một bóng dáng biến mất ở trong đảm người, không khỏi thất thần một lúc.
Lại đi qua máy cái lôi đài, Tấn Trạm phát hiện có một chỗ người tụ tập đặc biệt nhiều, âm thanh ổn áo không ngừng.
Tần Trạm tiến tới, mới kinh ngạc phát hiện, lôi chủ trong sân vậy mà là một đứa trẻ nhìn chỉ có bảy tám tuổi.
Khuôn mặt đứa trẻ này đỏ bừng, toàn thân mặc một bộ trang phục thời Đường, đầu đội mũ quả dưa. Khi đối mặt đối thủ, thường thường chỉ động một ngón tay, đối phương liền trực tiếp rớt xuống lôi đài, miệng phun máu tươi.
Mọi người tấm tắc bảo lạ, sôi nổi xưng là tiền đồng.
Tần Trạm cũng nhíu mày, không rõ nguyên lý thi pháp của người này.
Có điều mấy trăm lôi đài này, luôn có một vài kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, anh cũng không có quá nhiều rồi ram.
Không lâu sau, nửa giờ kết thúc, bất kể là Diệp Thành, Lạc Việt Ban hay là Phương Hiểu Điệp, tất cả đều đã lấy được tư cách, đi xuống lôi đài. “Người phụ nữ che mặt kia thật là lợi hại, mắt ông đây bị mù mới cho rằng cô ấy dễ bắt nạt, kết quả bị đâm thủng cánh tay trái, lần này đừng nghĩ lấy được thứ tự Có võ giả bị thương đi ngang qua, chế lại cánh tay oản giận với đồng bạn. "Toàn thân váy đen, còn mang theo khăn che mặt màu đen, loại phụ nữ này vừa thấy đã biết là không nên trêu chọc." Người kia cũng thở dài lắc đầu nói.
Tần Trạm nghe xong, thân hình lập tức di chuyển, một tay bắt lấy người nọ. "Anh làm gì vậy?” Miệng vết thương bị động tới, người này lập tức kêu đau, nhìn Tần Trạm tức giận nói. "Xin lỗi, tôi muốn hỏi người anh em một chút, hai người nói người phụ nữ váy đen che mặt là ở chỗ nào?" Nói xong, Tần Trạm lấy ra một lọ đan dược chữa thương, đưa cho đối phương, cười nói xin lỗi. “Liên quan cái quái gì đến mày, cút đi. Người nọ lấy đan dược đi, lại lạnh mặt mắng to, bản thân mới vừa thua lôi đài nên không có nơi nào để phát tiết.
Anh ta hất tay một cái, muốn thoát khỏi Tấn Trạm nhưng phát hiện bàn tay của đối phương giống như kimn sắt, thế mà nắm cánh tay anh ta thật chặt. “Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?" Nhìn thấy đổi phương không khách khí, mặt Tần Trạm cũng lạnh xuống.
Một luồng hơi thờ mãnh liệt uy áp bùng nổ, hai người này lập tức cảm thấy không thở nổi, một luồng sức mạnh từ bốn phương tâm hướng đè ép, tựa như muốn nghiền nát bọn họ. "Ở bên kia, cô ấy vừa mới đấu xong, tôi thấy cô ấy đi về phía rừng trúc. Người nọ mồ hôi đẩy đầu, vẻ mặt hoảng sợ nói.
Anh ta giờ mới biết, lần này bản thân chọc phải cao thủ rồi.
Sau khi nói xong, người này thấy hơi hoa mắt, rồi mới cảm giác cỗ áp lực kia chợt biến mất, Tần Trạm đã chẳng biết đi đâu, hai chân anh ta nhũn ra, ngồi phịch xuống dưới đất.
Ở ngoài quảng trường Vẫn Tông, có một mảnh rừng trúc, sinh trưởng rậm rạp xanh um, gió nhẹ thổi qua, trúc mộc lay động, phát ra tiếng động sản sạt.
Bóng hình Tấn Trạm như điện, mấy giây sau đã đi đến bên rìa rừng trúc.
Lúc này một bóng dáng thướt tha đang chậm rãi đi về hướng rừng trúc, thân mặc một chiếc váy đen, tuy rằng đưa lưng về phía Tần Trạm, nhưng tấm lưng kia lại vô cùng quan thuộc không bóng dáng một “Tô Uyên." Tấn Trạm nhịn không được kêu lên.
Anh không biết vì sao Tô Uyên lại tham gia thinh hội lần này, còn lựa chọn không gặp mặt anh.
Bóng người kia nghe thấy giọng nói thì dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Tần Trạm đi qua, nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, sau đó kéo mặt nạ của mình xuống. Người phụ nữ dừng lại, quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía Tần Trạm. “Đây là
Nhìn thấy vẻ mặt bên ngoài chiếc khăn che mặt mày, Tấn Trạm sửng sốt, tuy rằng người phụ nữ vảy đen này cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không phải Tô Uyên. “Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người." Tần Trạm cuống quít buông tay, nhanh chóng nói xin lỗi. “Không sao. Người phụ nữ kia lắc đầu, liếc mắt nhìn Tần Trạm một cái thật sâu. “Thực xin lỗi, cô quá giống với một người bạn của tôi, bất kể là bóng dáng hay là khí chất, tôi muốn hỏi cô có biết một cô gái tên là Tô Uyên không?" Tần Trạm do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi. “Tôi chưa từng nghe qua người này, xin lỗi, tôi còn có việc, anh cử tự nhiên." Người phụ nữ lúc đầu nói. Tần Tram thở dài, lần thứ hai chắp tay, có chút mất mát rời đi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88 .net
Người phụ nữ nhìn lại bóng dáng của Tấn Trạm trong đôi mắt đẹp xẹt qua một vẻ phức tạp khó diễn tà dudc. "Tô Uyên, rốt cuộc em đang ở đâu?"
Trên đường trở về, Tần Trạm buồn khổ thở dài. Cô gai vừa rồi xét trên đủ các phương diện đều có chút cảm giác tương tự với Tô Uyên, khiến anh trong nháy mắt sinh ra ảo giác.
Có điều cho dù nếu như tướng mạo có thể sửa đổi thông qua dịch dung, nhưng khi chất làm sao có thể khác được. “Tần Trạm, cậu cũng không cần quá mất mát, tuy rằng tôi cảm giác cô gái này không phải Tô Uyên, nhưng cô ấy nhất định có quan hệ với Tô Uyên
Phù ma lúc này mở miệng an ủi : “Sau khi người phụ nữ kia nghe cậu nói tên Tô Uyên, rõ ràng hơi thở có chút thay đổi, hiển nhiên khi cô ấy nói không biết Tô Uyên là đang nói dối. “Ý ông là cô ấy đang giấu điểm tôi điều gì đó." Tần Trạm nhíu mày. Nếu thật sự là như thế, trong mấy ngày tới, mình cần phải quan sát kĩ người phụ nữ này một chút "Hy vọng là như thế." Tấn Trạm thở dài một tiếng.
Trở lại lôi đài trước đây đám người Diệp Thành chiếm cứ, lội chủ sớm đã thay đổi người. "Tấn Trạm, tên nhóc cậu làm gì vậy, nghe nói lỗi đài phía xa có một người đẹp, vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, có phải cậu chạy tới đó thường thức hay không?" Nhìn thấy Tần Trạm, Diệp Thành cười đi tới nói. “Đừng nói lời vô nghĩa, mấy người đều xong việc rồi chứ?" Tần Trạm trợn mắt, lạnh nhạt nói. "Cái đấy là đương nhiên, nếu như cửa thứ nhất cũng không qua được, chúng tôi có thể đào ngay cái hố chôn mình ở đây." Lạc Việt Ban nhếch miệng cười nói: "Ngay cả Tiết Đại Tráng cũng qua cửa một mà "Cái gì mà ngay cả Tiết Đại Tráng." Tiết Đại Trắng không phục kháng nghị nói.
Mọi người cười đùa một trận, ngược lại khiến tâm trạng đang xấu đi của Tần Trạm giảm đi không ít. Mấy người cũng không còn việc gì, cùng nhau quay trở về biệt viên Tiên Cung.
Vòng thứ nhất so tài này, tổng cộng sẽ tiến hành trong ba ngày, cho nên ngày hôm sau Tần Trạm cũng không định tới khu vực lôi đài, mà là ở lại trong biệt viên, tiếp tục tu luyện.