Diệp Châu, đó chính là đất tổ của nhà họ Diệp, hắn tin tưởng một hợp thể cảnh tứ phẩm tới vậy ư?
“Trần Nghinh Dương, chẳng lẽ đến như vậy rồi mà người còn không dám” Cụ Diệp cười trào phúng.
vietwriter.vn
Dù gì cược cả Diệp Châu cũng chẳng sao, dù gì Tân Trạm chắc chắn sẽ thắng.
Còn nếu Tân Trạm thua, trong mắt của người nhà họ Diệp, đó là điều bất khả thi.
Sau khi chứng kiến những kì tích của Tân Thành hết lần này tới lần khác, nhà họ Diệp sớm đã tôn thờ Tân Trạm từ lâu Tồi.
Hai mắt Trần Nghinh Dương đỏ ngầu, hắn phát hiện hắn đã vô cớ mà căng thẳng rồi.
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Minh, kẻ đứng sau gật đầu với anh, vô cùng tự tin.
vietwriter.vn
Nhưng anh cũng không lập tức đưa ra quyết định mà nhìn lên bầu trời.
“Trưởng lão Hứa, Tân Trạm này thực sự là hợp thể cảnh tứ phẩm hay sao?”
“Vô cùng chính xác, hắn không hề có dao động nào vượt qua được tầng này, tôi là độ kiếp cảnh, chuyện này tôi có thể xác nhận” Trưởng lão Hứa thản nhiên nói.
Không có thực lực tiềm ẩn, hơn nữa còn là hai đấu một, anh em họ Hồ còn là thủ hạ mạnh nhất dưới tay hắn.
“Cược, lão phu sẽ cược với cậu một lần, để con thuyền châu báu đổi lấy Diệp Châu”
Trần Nghinh Dương nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Hắn biết nhà họ Diệp tin tưởng Tân Trạm như vậy chắc chắn có gì đó dị thường, nhưng cấp bậc của anh em họ Hồ, hắn cũng biết.
Nếu Tân Trạm chỉ đấu với mỗi Hồ Minh, có thể ông ta sẽ từ chối, nhưng nếu là hai người cộng thêm sự xác nhận của trưởng lão Hứa, sự tự tin của hắn lập tức áp đảo những nghi ngờ.
Hai vị chủ gia tộc lên trước, chuẩn bị kí ấn thần hồn.
Nhưng cụ Diệp lại ngừng lại, không ấn xuống ngay lập tức.
“Diệp lão đầu, bây giờ hối hận có phải đã quá trễ” Trần Nghinh Dương cười lạnh.
“Không hối hận, mà vật đặt cược lần này quá lớn”
Diệp Thái Tường cười nói: “Trưởng lão Hứa, không phải tôi không tin ông, nhưng mà nhà họ Trần rất xảo trá, nói một đẳng làm một nẻo cũng không phải một hai lần, nhà họ Diệp cũng tôi không thể không đề phòng”
“Vậy thì chủ nhà họ Diệp có ý kiến gì” Trưởng lão Hứa nói.
“Tôi vừa hạ lệnh mời tu sĩ của Tụ Bảo Các tới làm kiểm chứng, đương nhiên toàn bộ chỉ phí sẽ do nhà họ Diệp chịu”
Rất nhanh trên bầu trời đã xuất hiện hai luồng sáng.
Nhận lời thỉnh cầu của cụ Diệp, tu sĩ của Tụ Bảo các cũng nhanh chóng xuất hiện.
Mà điều khiến Tân Trạm bất ngờ là hai tu sĩ vừa tới mình cũng có quen biết.
Chính là Lý Mai Thuần và Lý Cung Phan.
Cụ Diệp lấy ra mấy nghìn linh tệ, Tụ Bảo Các cũng để lại ấn kí trên tờ giấy này.
Số lượng linh tệ này không hề nhỏ, đương nhiên có tác dụng rất lớn.
Sau khi mọi chuyện kết thúc mà một bên trở mặt, xé bỏ thỏa thuận thì Tụ Bảo các sẽ can thiệp vào, với sức mạnh của Tụ Bảo Các, cho dù lầ đối đầu với nhà họ Diệp hay nhà họ Trân thì cũng chỉ như người khổng lồ nghiền nát mấy con kiến.
“Diệp lão đầu, không ngờ ông đã sắp mất đi Diệp Châu và thành phố Nam Khỏa lại còn muốn lãng phí mấy nghìn linh tệ này, lát nữa ông sẽ bị mấy nghìn linh tệ của ông làm cho tức chết thôi.”
Sau khi thỏa thuận kỹ lưỡng, Trần Nghinh Dương đem vật này gói ghém chặt chẽ, cười lạnh.
“Ông vẫn nên chú ý một chút đi, mất chiếc thuyền châu báu mà nhà họ Trần dùng nghìn năm chế tác, tổ tiên đã đi trước của ông e rằng âm hồn sẽ tụ hợp lại đến tìm ông đấy”
Diệp Thái Tường cũng chế nhạo.