Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335: Nằm mơ hà




Lần này, không có bất kỳ ai dám ngăn cản nữa.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tấn Trạm một bước tiến vào trong, nháy mắt đã đi tới trước mặt Tô Vũ.



Tô Vũ thoáng cái mở mắt, anh ta lạnh lẽo nhìn Tần Trạm, nói: "Tần Tram, cậu.."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Chát!" Một tát của Tần Trạm đập vào mặt Tô Vũ, anh học giọng điệu của anh ta nói: "Tôi cho anh nói chuyện rồi hà?"



Sắc mặt Tô Vũ lập tức tối sầm, anh ta lạnh lùng nói: "Tấn Trạm, cậu cho rằng cậu từ gà rừng biển thành phượng hoàng rồi hà?"



"it nhất bây giờ anh là dễ đợi làm thịt, vai trò thay đổi rồi." Tần Trạm cười lạnh nói. Anh bóp cổ Tô Vũ, cứng rắn xách anh ta từ trong linh mach bước ra.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Sau khi ra ngoài, Tân Trạm chợt đạp một cước vào bụng anh ta.



Sức của một cú này rất lớn, không có nội kình chống đỡ, Tô Vũ "ấm" một tiếng ngã bay ra ngoài, cảgương mặt dinh xuống đất.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Sau đó, Tấn Trạm đi tới bên cạnh anh ta, túm tóc anh ta, dùng đáu gối hung hãng thúc vào mặt anh ta.



"Tư hào của anh đâu? Cao ngao của anh đâu?" Tấn Trạm gắn như cắn răng nói ra những lời này: "Tô Vũ, anh có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không!"



Tiếng "Bốp bốp bốp" vang lên không dứt bên tai, chẳng bao lâu, cả gương mặt Tô Vũ đã bị máu tươi nhuốm đầy, thoạt nhìn vô cùng thể thảm.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Sắc mặt người xung quanh có vẻ hơi khó coi, nhưng trong mắt bọn họ lại không có một chút đồng tinh nào, ngược lại là cười trên nỗi đau của người khác.



Lúc này Tô Vũ đã hấp hối, xương sườn và xương mũi của anh ta đã bị Tấn Trạm đánh gãy, trên người thi bị nhuộm thành màu đỏ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Sau đó, Tấn Trạm xách theo Tô Vũ, từng bước một đi tới trước mặt Ngu Như Mỹ.



"Quỳ xuống." Tần Trạm ném Tô Vũ ra, lạnh giọng nói.



Tô Vũ nhéch môi cười bào: "Kêu tôi quỳ xuống trước mặt người hạ đẳng các người? Các người xứng hà?""Chát!" Tấn Trạm đưa tay tát một cái vào miệng anh ta, giọng lạnh lùng nói: “Tôi kêu anh quỳ xuống!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tô Vũ cười lạnh nói: "Không đời nào! Tấn Trạm, có giỏi thì cậu... Á!"



Tô Vũ còn chưa dứt lời, Tần Trạm đã đạp một cước vào đấu gối anh ta.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Đau đớn kịch liệt khiển Tô Vũ đau tot cung! Hdn phân nửa xương bánh chè lập tức bị đạp nát!



"Không quỷ thì tôi sẽ cắt cái chân khác của anh." Tấn Trạm lạnh lùng nói.



Tô Vũ điên cuống cười to: "Có giỏi thì cậu giết tôi đi! Nếu không đợi nội kinh của tôi khôi phục, tôi nhật định sẽ chém cậu thành ngàn mành!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Anh n." Đúng lúc này có người lên tiếng.



"Ước chiến của anh và cậu Tô còn chưa tới một tháng đã bắt đầu rồi, bây giờ anh đánh cậu ta tàn phế, chẳng phải là khiến người khác chế nhạo hay sao?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh nói: "Chể nhạo? Tại sao tôi phải quan tâm mặt mũi của người khác chứ? Huống chi, chuyện đó liên quan gì tới anh?"



Thanh niên kia biến sắc, cau mày nói: "Tần Tram, anh..."



"Câm miệng." Tần Trạm quát lớn: "Nếu anh còndám nói nữa, kết cục của anh cũng sẽ giống như Tô Vũ day!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Thái độ ngông cuống như thế khiến mọi người nhíu mày.



Tấn Trạm muốn đối địch với tất cả mọi người sao? Chẳng lẽ anh không lo lắng cho con đường tương lai của mình ư?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tần Trạm không để ý đến mọi người, anh xách Tô Vũ lên, hung hăng đá một cước vào đùi anh a.



"Phịch" một tiếng, hai chân Tô Vũ mềm nhũn, lập tức quỷ gối trước mặt Ngu Như Mỹ.



Lúc này sắc mặt Ngu Như Mỹ vẫn lạnh như băng, khiến người ta không nhìn thấu rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tô Vũ ngẩng đầu lên, anh ta nhếch miệng cười nói: "Gái điểm thúi, cô nhận nổi sao?"



"Chát!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Đúng lúc này, một màn khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra!





Ngu Như Mỹ luôn luôn khúm núm, sống tạm bợ trong kế hờ vậy mà tát một cái vào mặt Tô Vũ!



Điều này khiến cho Tấn Trạm cũng chấn động!will



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Dường như Ngu Như Mỹ thật sự đã thay đổi! "Gái điểm thúi, cô dám đánh tôi!" Tô Vũ bị hành động này triệt để chọc giận! Đây là lần thứ hai anh ta bị chống lại, khiến cho tôn nghiêm của anh ta lập tức bị si nhục nghiêm trọng!



"Anh đừng có luôn cho rằng minh cao cao tại thượng." Ngu Như Mỹ lanh như băng nói: "Tô Vũ, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết anh."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Ha ha ha ha!" Tô Vũ điên cuồng cười phá lên: "Đúng là buồn cười! Hai con sâu cái kiến nói muốn giết tôi! Gái điểm thúi, cô nghĩ kỹ xem mình sống sót bằng cách nào trước đi!"



Nghe thấy lời này, Ngu Như Mỹ từ trên tóc rút ra một cây trâm, hung hăng đâm về phía cổ của Tô Vũ!



"Đừng!" Tần Trạm biến sắc, vội vàng đưa tay chắn trước cổ Tô Vũ,



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Một tiếng "Keng" vang lên, cây trâm cọ xát với bàn tay của Tấn Trạm tóe ra tia lửa.



"Đừng giết anh ta." Tấn Trạm lắc đầu nói :"Tôi muốn đánh bại anh ta trước mặt người trong thiên hạ, hoàn toàn đánh tan lòng tự trọng của anh ta."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Trong mắt Ngu Như Mỹ là thủ hận ngập trời, cô ta cắn răng, cả người gần như run rẩy nói: "Tần Trạm, anhnd tôi một mạng."



"Tối nợ cô một mạng." Tấn Trạm hit sâu một hơi, gật đầu nói, Lần này, trong mắt Tô Vũ lỏe lên hoảng sợ.



Vừa rối anh ta cảm nhận được rõ ràng cảm giác sống chết gần như cận kế! Lúc này Tô Vũ mới ý thức được, hai người “tầng dưới chót" này thật sự dám giết mình!



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Đối mặt với sống chết, không ai có thể duy trì bình tĩnh, Tô Vũ cũng không ngoại lệ.



Bởi vì hoảng sợ, toàn thân anh ta gần như run rấy.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Sao vậy, sợ rối à?" Tấn Trạm cười lạnh nói: "Anh mà cũng có lúc sợ hãi sao?"



Tô Vũ cần răng nói: "Tần Trạm, cậu không dám giết tôi!"



"Tôi không dảm giết anh ư?" Tấn Trạm cười lạnh: "Thế nào, anh cảm thấy tôi sẽ vì cải gọi là mặt mũi mà tạm thời tha cho anh đúng không?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tô Vũ lắc đầu nói: "Nếu như cậu giết tôi thì phải ăn nói thể nào với Tô Uyên? Nếu như cậu giết tôi, tôi đảm bảo Tô Uyên sẽ sống không quá ngày mai!"



Nghe thấy câu này, cơ thể Tấn Trạm lập tức chấn động.Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, lửa giận từ trong lòng dấy lên.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Súc sinh!" Tấn Trạm túm tóc Tô Vũ, điện cuồng đập xuống đất.



Một cái, hai cái, ba cái.



Không biết đập bao nhiêu, cả mặt đất cũng bị đập nát, Tấn Trạm vẫn không dừng tay.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Tần Trạm, cậu sẽ vì hành động hôm nay của mình mà trả một cái giá đắt." Chu Định cách đó không xa cười lạnh nói.



Tần Trạm dừng động tác trong tay, nheo mắt lại nói: "Tất cả hành vi của các người cũng sẽ bị trừng phạt."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Chu Định hừ nhẹ nói: "Hôm nay tôi nhận thua, cậu muốn thể nào tùy cậu."



"Đủ rồi." Ngu Như Mỹ lạnh giọng nói: "Nếu như không dám giết anh ta cũng không cần tra tấn anh ta." Tần Trạm hít vào một hơi thật dài, gật đầu nói:



"Được."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Anh chỉ vào linh mạch, nói: "Cô và tôi mỗi người một nửa."



"Tôi muốn hai phần ba." Bỗng nhiên Ngu Như Mỹ





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
nóiTấn Trạm ngần người, sau đó gật đầu bảo: "Được, theo ý cô."



Sau đó, Ngu Như Mỹ không nói nhảm nửa, trực tiếp nhảy vào chính giữa linh mạch.



"Anh Tần, đã như vậy, linh mạch này chúng ta cùng chia đi." Có người chắp tay cười nói: "Nói thật, tôi cũng biết Chu quốc sư phân phối quá bất công."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Cùng chia?" Tần Trạm cười lạnh: "Nằm mơ hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK