Tân Trạm hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là Uyên Nhi sao.
“Không sai, nữ tu này vừa mới vào Băng Cung cách đây không lâu, nhưng nhan sắc dáng người đều là cực phẩm, hơn nửa thân thể còn là trời sinh băng phách, quan trọng hơn là tu vi kinh người.
Giang Kim Thanh cười nói: “Tôi có người em trai trong tộc, trời sinh có tài năng tu luyện không tệ, có tu vi hợp thể cảnh, trước đây có giao chiến với Thánh nữ Tô Uyên, kết quả bị đánh bại, nhưng cậu ta chẳng những không tức giận ngược lại còn rất mến mộ Tô Uyên “
“Vừa trẻ vừa đẹp, có căn cơ tu luyện, hơn nữa tính khí có hơi nóng nảy, cho nên người giống em trai tôi như vậy cũng không phải số ít, Thánh nữ Tô Uyên được rất nhiều người cho rằng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Vực”
vietwriter.vn
Tân Trạm cũng cười cười, với khí chất của Tô Uyên thì danh hiệu đệ nhất mỹ nữ này hoàn toàn xứng đáng.
“Nghe nói rất nhiều nam tu thiên tài đi đến Băng Cung chỉ muốn được một lần may mắn được gặp mặt Thánh Nữ, nhưng đến nay chưa ai thành công”
“Nghe nói Thánh nữ Tô Uyển có người trong lòng cho nên mới từ chối nhiều thiên tài như thế. Hiện tại nhiều đệ tử tu sĩ Bắc Vực đều tò mò, người trong lòng cô ấy là ai mà có thể may mắn như vậy, có thể chung đôi với mỹ nhân xinh đẹp”
Giang Kim Thanh cười nói.
“Xem ra lần này áp lực của Uyên Nhi không nhỏ” Tân Trạm nghe vậy cũng đạm đạm cười.
Trước mặt có nhiều người yêu thích như vậy, mình tiếp xúc với Tô Uyển, chỉ sợ bọn người kia đau lòng đến hộc máu.
Ông chủ Hạ bố trí chỗ này rất tinh tế, hai người bước vào đường đi giữa rừng, ánh trăng chiếu rọi xuống tạo thành một khung cảnh rất đẹp.
“Tân đạo hữu, tôi và anh cùng trở về nghỉ ngơi đi, nửa đêm chúng ta dùng ánh trăng trăng để bàn luận, được không?”
Giang Kim Thanh đi đến hứng thú nói.
“Cũng được, có gì anh Giang cứ gọi tôi” Tân Trạm cũng không từ chối.
Trở lại sân, Tân Trạm ngồi xếp bằng trâm tư một hồi, khôi phục một chút thân thức bị phù ma đánh mất, sau đó nhảy lên nóc nhà, bắt đầu ở dưới ánh trăng khắc hoạ trận pháp.
Dọc theo đường đi này, Tân Trạm cũng lấy được nhiều đơn thuốc tiên từ Giang Kim Thanh, lợi dụng ánh trăng này chuyển hóa Vô Tự Thiên Thư thành những đơn thuốc hoàn hảo.
Mà trận pháp được khắc xong, lúc Tân Trạm ngồi xếp bằng, nhận ra ánh trăng hôm nay có chút khác thường.
Mặc dù ánh trăng vẫn sáng ngời, nhưng ánh sáng lại luôn có một khí tức khó tả và một chút bất đồng.
Tu luyện nửa giờ, cách vách sân truyền đến một tiếng vang nhỏ, một bóng người bay lên và đáp xuống nóc nhà.
“Ha ha, cậu Tân, tôi biết buổi tối anh sẽ đến dưới ánh trăng này tu luyện mà”
Giang Kim Thanh phát ra tiếng cười đắc ý, bay vút tới Tân Trạm cách đó không xa.
Lúc mấy người cùng nhau đồng hành, Tân Trạm mỗi đêm đến đỉnh Linh Chu để tu luyện, Giang Kim Thanh đều đã quen với chuyện này.
“Anh Giang, có cảm giác được ánh trăng đêm nay có gì đó không ổn không?” Tân Trạm mở miệng hỏi.
“Hiện tượng thiên văn có vấn đề gì sao?” Giang Kim Thanh Sửng sốt, ngửa đầu nhìn lên trời.
“Tôi thật không nhìn ra cái gì, nếu có vị tu sĩ nắm được thuật xem quẻ tượng thì có thể nhìn ra chút manh mối”
Giang Kim Thanh lắc đầu nói: “Anh vừa nói xong, tôi cũng cảm giác ánh trăng có chút kỳ quái”
Hai người đều là tu vi hợp thể cảnh, đối với vận chuyển thiên địa đều có một ít bản năng cảm ứng, loại cảm giác này khó có thể miêu tả nhưng chắc chắn nó tồn tại.