Khí tinh thân một lần nữa chạm đáy, lại đang sử dụng bí thuật mô phỏng hơi thở và nhập ẩn thuật, sẽ tiêu hao thêm rất nhiều thần thức.
Cùng với việc trước đó không ngừng mở báu vật, hiện tại thần thức Tân Trạm vô cùng ít.
Sau khi dùng kiếm Thanh Đồng đào ra một hang động ở dãy núi này, Tân Trạm vội vàng bày binh bố trận và chui vào trong đó.
Sau khi tĩnh tâm tu luyện trọn vẹn một ngày đêm, Tân Trạm tỉnh lại, toàn thân cảm thấy thoải mái, thần thức và linh khí đã khôi phục không ít.
Sau đó Tân Trạm bắt đầu tập trung tu luyện trong khoảng thời gian này.
Tiên thảo có rất nhiều, nhưng đa số đều giống hệt nhau, một số linh châu quái thú có thể bổ sung tiên khí bị hao hụt.
Tất nhiên, đá linh khoáng khổng lồ cũng sẽ bao gồm một số viên bổ thiên kim mạch.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Ngọc giản Tiên Quyết kia và từ Phệ Thiên Trùng lấy được bảo châu từ miệng hổ.
“Trước tiên hãy xem chính xác trong quyết tiên là gì?”
Tân Trạm ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi, để có được thứ này, anh ta đã phải thập tử nhất sinh.
Những thứ mà thiên tôn đã cho cũng không tệ lắm.
Nhưng mà, dưới sự vận hành của linh khí, ngọc giản không có phản ứng, Tân Trạm bắt đầu vận tiên khí, ngọc giản vẫn không có dấu hiệu mở ra.
Thường thì bên ngoài ngọc giản, khi ánh sáng sắp chiếu đến cực điểm, cho dù sau đó Tân Trạm có truyền tinh khí như thế nào đi chăng nữa, thì ngọc giản cũng sẽ dần dần mờ đi.
Sau một hồi nghiên cứu, Tân Trạm im lặng tìm ra lý do.
“Đoán chừng cần phải đạt tới Hợp Thể cảnh mới có thể mở Tiên Quyết ra”
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Tân Trạm cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua Tiên Quyết này.
Mà sau đó lúc lấy Bảo châu ra thì lại không phát sinh loại vấn đề như vậy.
“Vậy mà lại là một ngọn chí hoả”
Nhìn thấy bên trong Bảo châu có từng ngọn bạch viêm đang lưu chuyển, Tân Trạm cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết mà nói Phệ Thiên Trùng tương đối e ngại lửa, nhưng mấy trăm nghìn con Phệ Thiên Trùng ở đây lại bảo vệ cho vật này.
Là do lo lăng vật này sẽ bị người khác cướp đi rồi sẽ quay lại công kích bọn chúng, hay là muốn hấp thu năng lượng chí hoả trong này để tăng khả năng chống cự lại ngọn lửa.
Điều này Tân Trạm chắc là không thể biết rồi.
Linh khí tụ lại hóa thành châm, đâm rách một lỗ hổng ở trên Bảo châu, lập tức bạch viêm ở bên trong liền tràn lan ra ngoài.
Có điều khiến Tân Trạm không ngờ tới được là sau khi bạch viêm ở trong châu được thả ra ngoài, thì đột nhiên nhiệt độ ở toàn bộ động phủ lại bất chợt hạ xuống.