**********
Thân thể Tân Trạm như một cây thương sắc bén, tay cầm trường thương bay đến, dòng khí cực lớn xoay tròn, quần theo linh khi thiên địa cùng nhau bay múa, bầu trời đột nhiên ảm đạm.
Kình khí toàn thân Tần Trạm bộc phát, mạnh mẽ như thủy triều rít gào xông ra, đập ầm ầm vào ngực Phong Vân Kinh.
Ngọn thương đâm qua, khí lực bùng nổ, tạo ra một tiếng nổ vang trời.
Thân thể Phong Vân Kinh không chống chịu nổi nữa ngay lập tức bay ngược ra.
Ông ta va đập mạnh vào những tảng đá và cây cối xung quanh, lúc rơi xuống đất, cơ thể còn kéo thành một cái rãnh sâu.
Sau khi dừng lại được thì ngã thẳng xuống đất.
Bụi mù tung bay.
Trương Quốc Tuấn vung tay, theo đó một cơn gió thổi đến xua tan làn khói.
Mọi người đều hướng mắt đến chỗ của Phong Vân
Kinh, lộ vẻ hoảng sợ.
Nửa thân trên của Phong Vân Kình đã bị Tần Trạm đánh nát, còn nửa người dưới thì ngã trên mặt đất, tình trạng cực kỳ thê thảm.
Tân Trạm thở hắt ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lần này anh bố trí mọi thứ, dốc toàn lực xuất kích, cuối cùng cũng đánh bại được Phong Vân Kinh. Anh từng bước đi đến gần Phong Vân Kinh, kiểm Thanh Đồng xuất hiện trong tay.
Phong Vân Kình nhìn Tân Trạm, miệng không ngừng trào ra máu tươi, đôi mắt mang theo khiếp sợ khó tin. Ông ta không dám tin, mình đối đầu với một Tần
Trạm không có linh khí lại có thể bị ép đến mức này, thậm chỉ cận kề cái chết.
Ban đầu là ông đuổi đánh Tân Trạm, nhưng càng về sau càng không thể chống đỡ. “Tân Trạm."
Khuông mặt Phong Vân Kinh không ngừng biến sắc, trong lòng chịu sỉ nhục vô cùng. "Cậu cho là cậu chiến thắng dễ dàng như vậy sao?”
Phong Vân Kình quát lớn.
Ông ta dùng cánh tay trái còn sót lại lôi ra một viên đan dược.
Đan dược này vừa xuất hiện, linh khí thiên địa đột nhiên xao động mãnh liệt, trong không trung truyền đến từng tiếng sấm rền.
Một vòng ánh sáng thần thánh tràn ngập khắp nơi, hương thơm tỏa ngát hơn mười dặm. "Hoàn Cực đan của nhà họ Phong."
Nhìn viên đan dược kia, các ông chủ của thế giới ẩn đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhà họ Phong ai nấy đều lộ vẻ thương tiếc.
Hoàn Cực đan là chỉ bảo của nhà họ Phong, người bị thương nặng cỡ nào chỉ cần không chết, ăn vào sẽ khởi tử hồi sinh ngay lập tức, nhưng loại đan dược này luyện chế cực kỳ khó khăn, ngay cả nhà họ Phong cũng chỉ có vài viên.
Ông ta đưa thứ này cho Phong Vân Kinh là để ngừa vạn nhất, không nghĩ tới thật sự có ích.
Cảm nhận được sinh cơ nồng đậm phát ra từ viên đạn dược kia, đồng tử Tân Trạm nhanh chóng co rút lại, bước chân dần nhanh hơn.
Nhưng không đợi anh đến thì Phong Vân Kinh đã cười lớn, nuốt viên đạn dược vào.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức nồng đậm sức sống mãnh liệt dâng trào.
Trực tiếp hất văng Tần Trạm đang đi đến.
Trong ánh mắt rung động của mọi người, Phong Vân Kình gần như đã bị phế nửa cơ thể chậm rãi đứng thẳng lên.
Phần còn lại của chân tay ông bị chặt cụt huyết nhục vặn vẹo hồi phục, lấy mắt thường cũng có thể nhìn được tốc độ chữa trị. Sau vài cái hô hấp, Phong Vân Kinh chậm rãi đứng vững, làn da nửa bên người sáng bóng như ngọc, hoàn toàn hồi phục. "Xem ra thắng bại đã rõ.
Đôi mắt Trương Quốc Tuấn hiện lên vẻ nhàm chán, chấp hai tay sau lưng chậm rãi lui ra.
Theo anh ta đoán, bảy cổ ấn thần vương đã được sử dụng hết, Tân Trạm lại không thể vận dụng linh lực, không còn cách nào giãy dụa được nữa.
Trong nháy mắt, toàn bộ đấu trường đều yên tĩnh.
Đây không chỉ là tưởng tượng của bản thân Trương Quốc Tuấn, mà là sự đồng thuận của tất cả mọi người lúc này cùng suy nghĩ.
Có thể làm đến mức này, Tần Trạm đã khắc một ẩn tượng khó phai vào lòng mọi người.
Anh không cần dựa vào linh lực, một tay bày ra cục diện tất sát, suýt chút nữa đã giết chết Phong Vân Kinh cao hơn anh ba cấp.
Nếu không phải nhà họ Phong có Hoàn Cực đan thì người thua chắc chắn là Phong Vân Kinh. Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có nếu như. Hiện tại đã dùng hết các biện pháp có thể không còn cơ hội nữa.
Đảng tiếc cho một thế hệ thiên chi kiêu tử phải ngã xuống.
Đứng giữa sân, Tần Trạm nhìn thấy Phong Vân Kinh khôi phục, không chút do dự lập tức rút lui. "Xem cậu chạy thế nào?”
Phong Vân Kình nhìn thấy Tân Trạm nhanh chóng nhảy vào rừng tậm, cực kỳ phần nộ, cầm đao lao theo. Trong không trung, Phong Vân Kinh chém ra một đạo, lưỡi đạo sắc bén chém đôi những ngọn núi.
Cây cối trong phạm vi xung quanh đều bị chặt đổ, vết cắt nhẫn như gương.
Phong Vân Kinh chém một đạo này đã san phẳng toàn bộ marh rừng thành một khu đất bằng phẳng. “Tên nhóc cậu không chịu chấp nhận số mệnh, để tôi xem cậu trốn làm sao?"
Trương Quốc Tuấn khinh thường cười cười. "Sư muội, xem ra lựa chọn của em sai rồi, vậy nếu anh từ chối linh bảo thì quả bất kính đúng không?” Anh ta nhìn về phía Giang Ánh Tuyết.
Lúc trước, Trương Quốc Tuấn đã từng thảo luận về thắng bại với Giang Ánh Tuyết. Trương Quốc Tuấn cho rằng Phong Vân Kinh tất thắng nhưng Giang Ánh Tuyết lại lựa chọn Tân Trạm. "Tân Trạm còn chưa chết, anh đừng sốt ruột như thế chứ." Giang Ánh Tuyết mỉm cười nói. "Chẳng lẽ em cho rằng cậu ta còn có khả năng trở mình sao?"
Trương Quốc Tuấn nhìn Trạm đang vội vã bỏ trốn, kình khi đánh ra đều bị Phong Vân Kình dùng đạo đánh vỡ, không khỏi lộ ra vẻ mặt trào phúng. “Anh thấy Tân Trạm này chỉ đang gắng gượng kéo dài chút hơi tàn thôi. Kết cục đã
Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh chỉ cười mà không nói.
Phạm vi chiến bao gồm cả một đảo Hỏa Sơn, cho nên Tần Trạm điên cuồng chạy quanh đảo mà chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào. Mà phương hướng Tân Trạm đang chạy chính là thắng miệng núi lửa.
Không ít các võ giả cường đại, cùng với ông chủ của các nhà, đều chậm rãi bay lên đi theo hai người họ.
Cho dù kết cục như thế nào, bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến. “Tần Trạm, cậu muốn lao vào nham thạch núi lửa tự sát sao?”
Phong Vân cười lạnh, tay không ngừng chém ra từng nhất đao, đẩy lui Tân miệng Trạm tràn ra máu tươi nhưng anh vẫn kiên định không ngừng trèo lên.
Phong Vân đuổi theo sát phía sau, hai người một trước một sau leo lên miệng núi lửa. "Bây giờ cậu có mà chạy đăng trời?” Phong Vân Kinh trào phúng nhìn Tấn
Sắc mặt Tần Trạm bình tĩnh cực độ, không nói hai lời trực tiếp nhảy thẳng vào miệng núi lửa.
Hiện tại, cuối cùng cũng có cơ hội, ngay tại nơi này. “Tôi xem thử cậu còn có thể làm ra trò trống gì. Phong Vân nói rồi cũng nhảy xuống theo.
Khoảng cách giữa hai người với dung nham càng ngày càng gần. Nham thạch nóng chảy dân dẫn xuất hiện, nóng bức dọa người.
Phong Vân Kình hơi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, từ từ không đuổi theo nữa, tới nơi này rồi ông cũng không dám lộn xộn, nhỡ đầu núi lửa này chấn động, kết cục bị nham thạch chôn vui không phải chuyện đùa. “Thằng nhóc chết tiệt kia, rốt cuộc muốn trốn đi đầu Tần Trạm linh hoạt như một con cá, Phong Vân Kinh chứ?" càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, tốc độ nhanh hơn, khoảng cách đuổi theo ngày càng gần.
Mà khoảnh khắc Tần Trạm lao đến nham thạch nóng chảy vô cùng nguy hiểm kia, giảm lên những hòn đá dưới chân chốn trong nhâm thạch, phát ra âm thanh két két. Ngọn lửa nóng chảy chiếu vào hai má anh, nhiệt độ nơi hai người đang đứng cao khủng khiếp. “Đi chết đi.”
Mắt thấy Tân Trạm đã hết đường lui, Phong Vân Kinh không kiên nhẫn nổi nữa, bổ tới một đạo. Nhưng thân thể Tân Trạm lúc này lại nhanh đến cực hạn, chân đạp trên mặt đất, đột ngột xoay người, mạnh mẽ bắt lấy Phong Vân Kình. Sau đó, kình khí từ hai tay anh bùng phát, đập vào Phong Vân Kinh, hai người cùng nhau rơi thẳng vào nham thạch.
Mọi người quan sát từ trên không hít một ngụm khí lạnh, có những cô gái nhịn không được hô lên một tiếng.
Tân Trạm và Phong Vân Kinh rơi vào nham thạch nóng chảy, sau khi bắn lên vài giọt dung dịch thì nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.