Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391







Chương 391



Mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thân thể Tô Vũ đã hư thối hơn phân nửa, nếu không có quần áo bao bọc, chỉ sợ không khác gì tang thi.



Tô Tề Hải hoảng sợ, ông ta đứng dậy nói: “Con, con làm sao vậy?”



Tô Vũ nhếch miệng cười nói: “Ba đừng lo lắng, chưa bao giờ con thấy tốt như hiện tại!”



Tô Tề Hải híp mắt lại, ông ta lạnh giọng nói: “Con bị linh hồn bám vào người à?”



“Không sai.” Tô Vũ không thèm che giấu: “Con chiếm được một linh hồn vô cùng cường đại… Ba… Tần Trạm đã chết rồi sao…”



Tô Tề Hải nhíu chặt mày lắc đầu.



Tô Vũ nhếch miệng cười nói: “Ba, ba đừng lo lắng… Tần Trạm nhất định sẽ chết trong tay con, sớm muộn gì nhà họ Tô cũng sẽ ca tụng ba…”



Sau khi nói xong, trong cổ họng Tô Vũ phát ra tiếng cười quái dị.



Bàn Vương chết, rất nhanh liền truyền ra.



Trong lúc này, Tần Trạm bị đẩy lên trên đầu ngọn gió.



“Đại võ tông không ra tay, Tần Trạm sẽ độc chiếm thế giới!” Có người ca tụng trên diễn đàn võ đạo.



Mà bình luận này, lập tức chiếm được mấy ngàn like, gần như tất cả mọi người đều ôm ý nghĩ tương tự.



Nhưng vào lúc này, một bình luận nhảy ra: “Khoác lác cái gì, thực sự nghĩ Tần Trạm này vô địch thế giới sao? Người lợi hại hơn cậu ta chỗ nào cũng có, cậu ta căn bản không đáng nhắc tới.”



ID của bình luận này mới, rất nhiều người đều không ngừng chửi người này.



“Anh giỏi thì lên đi?”



“Có bản lĩnh anh đấu với anh ta thử xem, trốn ở phía sau màn hình giả bộ cái gì?”



“Ngay cả tên cũng không dám nói ra, anh hùng bàn phím đúng không?”



Đằng Ngạo trốn ở sau màn hình, tức tới mức lồng ngực sắp bùng nổ rồi.



Không sai, ID này là Đẳng Ngạo mới đăng ký, anh ta đường đường là người đứng đầu Việt Nam, đương nhiên sẽ không đồng ý với những lời này.



Nhưng nếu dùng tên thật mắng chửi, lại có vẻ quá keo kiệt, rơi vào đường cùng, liền dùng nick phụ, bị phun máu chó đầy đầu.



“Đám khốn nạn này, ông đây phải giết sạch chúng mày!” Đẳng Ngạo xem bình luận trên di động, tức tới mức run cầm cập.



Ngày hôm sau, Đằng Ngạo liền đứng dậy, rời khỏi trang viên của nhà họ Chúc.



Hơn nữa công bố phải đi bế quan, không bước vào đại võ tông, thề không ra cửa, ngay cả hôn ước với nhà họ Tô đều bị anh ta ném ra sau đầu.



Mà lúc này, Tần Trạm thì không chút nào để ý tới những lời bình luận này.



Anh đang thôn phệ viên Kim Đan đến từ võ tông.



Đây không phải là lần đầu tiên Tần Trạm thôn phệ Kim Đan, nhưng lúc trước đều thôn phệ Kim Đan của yêu thú, linh khí ẩn chứa ở bên trong, tất nhiên không thể sánh bằng viên của Bàn Vương rồi.



Sau khi nuốt Kim Đan vào bụng, đan điền của Tân Trạm như bị ánh lửa dẫn đốt sáng lên.



Ở trong đêm đen, thậm chí có thể thấy được cái bụng của Tần Trạm lấp lánh tỏa sáng.



Ròng rã ba ngày, viên Kim Đan này mới được Tân Trạm luyện hóa hoàn toàn.



“Phù.”



Tần Trạm thở ra một hơi, anh vỗ cái bụng nói thầm: “Kim Đan của võ tông, nhưng không thể khiến mình đột phá một tầng. Nếu như mình muốn bước vào cảnh giới đại võ tông, chẳng phải cần mấy chục viên trên trăm viên thậm chí là nhiều hơn sao?”



Tần Trạm suy nghĩ rất nhiều về
truyện này, bởi vì ngay từ đầu anh đã không có biện pháp giải quyết vấn đề này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.



“Kế tiếp Thiên Nguyên Môn hẳn là có động tác.” Tần Trạm nghĩ thầm trong lòng. Thiên Nguyên Môn.



Tùng Bách Đạt ngồi trên vị trí môn chủ của Thiên Nguyên Môn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.



“Ngay cả Bàn Vương đều bại bởi cậu ta.” Tùng Bách Đạt hít sâu một hơi: “Thiên Nguyên Môn có thể làm gì được cậu ta chứ?”



“Hay là đợi môn chủ xuất quan đi.” Có trưởng lão ở bên cạnh đề nghị.



Tùng Bách Đạt gật đầu nói: “Chỉ có thể như vậy rồi.” Liên tiếp mấy ngày, thủ đô sóng êm gió lặng.



Nhà họ Tô.



“Được, tôi biết rồi.” Trong phòng làm việc, vẻ mặt ông cụ Tô âm trầm cúp điện thoại.



Sau đó ông ta nổi giận mắng: “Diệp Thiên Vọng có ý gì! Ông ta muốn che chở Tần Trạm này sao?”



“Ông cụ, đã xảy ra chuyện gì thế?” Quản gia ở bên cạnh vội vàng tiến lên trước hỏi.



Ông cụ Tô lạnh giọng nói: “Tôi bảo hiệp hội võ đạo thủ đô bắt người, nhưng hiệp hội võ đạo thủ đô cho lý do không thỏa đáng, không bắt được người. Tân Trạm giết người, chẳng lẽ không tính là cớ sao?”



Quản gia ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Ông cụ, ông phải hiểu một đạo lý, càng là người có nhiều chức vụ thì càng có nhiều hạn chế. Có đôi khi, còn cần phải dựa vào mối quan hệ với giới võ đạo.”



Ông cụ Tô liếc mắt nhìn quản gia một cái, nói: “Vậy ông đi giết Tần Trạm cho tôi.”



Quản gia lắc đầu nói: “Ông cụ, tôi chỉ bảo vệ an nguy của ông. Ông nên hiểu rõ, ngoại trừ Tân Trạm ra, ông còn có rất nhiều kẻ địch.”



Ông cụ Tô hít sâu một hơi, không khỏi có chút đau đầu.



Những lời này không giả, mỗi một thế gia lớn nhìn như vững vàng phát triển, thực ra âm thâm phân cao thấp, hơi vô ý, thì có thể tan xương nát thịt.



“Ông cụ, mấy năm nay nhà họ Tô có đào tạo võ đạo, cũng tới lúc có công dụng rồi.” Quản gia ở bên cạnh nhắc nhở.



Ông cụ Tô nhìn ông ta một cái, không khỏi rơi vào trầm tư.



Một lát sau, ông ta trầm giọng nói: “Đi, lấy danh nghĩa của tôi, mời mỗi tông môn lớn trên thế giới tới nhà họ Tô tôi làm khách.



“Dạ.” Quản gia vội vàng đáp: “Nhưng mà cho đến bây giờ, phương diện quan hệ này đều do cậu tám quản lý, hiện giờ chỉ Sợ còn cần cậu tám.”



Điều này khiến ông cụ Tô càng thêm bực bội, ông ta không kiên nhãn xua tay: “Cứ dựa theo lời ông nói đi.”



Ba ngày sau, nhà họ Tô nghênh đón tân khách khắp thế giới.



Tông môn lớn lớn nhỏ nhỏ, đều tụ tập ở trên đại đường của nhà họ Tô.



Hơn mười tông chủ của tông phái, nhao nhao ngồi nghiêm chỉnh.



Ông cụ Tô ngồi ở phía trước, mà Tô Tề Hải thì ngồi ở ghế phụ.



Ngồi bên cạnh Tô Tê Hải, còn là một người đàn ông mặc đồ đen.



Người này đúng là Tô Vũ.



Lúc này toàn thân từ trên xuống dưới của anh ta đều bị quân áo bao trùm, mà gương mặt anh ta giấu kín ở trong mũ chùm, bao bọc cả gương mặt lại.



“Đội mũ làm gì, không dám gặp người khác sao?” Ông cụ Tô lạnh giọng quát lớn.



Từ khi Tô Vũ thua trở về, ông cụ Tô vấn luôn nhìn anh ta càng nhìn càng không vừa mắt.



Mà Tô Vũ giấu dưới mũ, lại càng toàn thân tỏa ra khói đen, lửa giận từ trong đáy lòng xông lên cao.



Từ khi cộng sinh với linh hồn cổ xưa, kính sợ của Tô Vũ đối với ông cụ Tô đã tan thành mây khói.



Nhưng cuối cùng, lửa giận này vẫn nhịn xuống được.



Ông cụ Tô hừ lạnh nói: “Giống y như ba cháu, một tên bất lực.”



Sau đó ông cụ Tô nhìn phía trước.



Đám tông chủ của tông phái lớn nhỏ, dựa theo tư cách lý lịch, phân biệt ngồi ở vị trí trước sau không đồng nhất.



“Hôm nay tôi tìm các vị tới, là có chuyện quan trọng cân mọi người đi làm.”



Từ trước tới nay ông cụ Tô không vừa mắt những võ giả này, cho nên nói chuyện cũng không khách sáo.



“Mong ông cụ Tô cứ nói thẳng, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực.” Tùng Bách Đạt ngôi đầu đứng dậy nói.



Ông cụ Tô liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Được, tôi muốn các người đi giết một người.”



“Người nào?” Có người đặt câu hỏi.



“Tần Trạm.” Ông cụ Tô lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK